Vẽ hình giải phẫu chỉ là phụ trợ, điều quan trọng nhất của bác sĩ là phẫu thuật chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân. Tạ Uyển Oánh không thấy việc vẽ tranh này có gì đáng để khoe khoang.
Đàm Khắc Lâm khẽ thở dài, đã biết học trò này là kiểu người như vậy, liền phân phó Lưu Trình Nhiên đi thanh toán. Chu Tuấn Bằng cầm ví của Phó Hân Hằng vội vàng đi ra ngoài thanh toán phần còn lại.
Cũng gần đến giờ phải đi rồi.
Mọi người lục tục ra khỏi phòng VIP.
Ngô Lệ Toàn tối nay định ở lại ký túc xá của bạn thân, khoác tay Tạ Uyển Oánh cùng đi. Trà mang đến đã được chia gần hết. Hai người vào nhà vệ sinh trước, khi ra ngoài thì nghe thấy có người gọi: “Đồng hương.”
Ba vị tiền bối của Đại học Y khoa Trọng Sơn xách cặp tài liệu đi tới, đứng trước mặt Tạ Uyển Oánh.
“Khi nào em tốt nghiệp?” Vị tiền bối ở giữa hỏi thẳng cô.
“Khoảng 2 năm nữa ạ.” Tạ Uyển Oánh tự tính toán, vì tốt nghiệp phải bảo vệ luận văn, cô không chắc có thể qua ngay lần đầu hay không. Không qua được thì phải lùi thời gian tốt nghiệp.
“Bệnh viện chúng tôi tuyển tiến sĩ. Khi đó em có thể gửi CV đến, tôi cho em số liên lạc.” Nói rồi, đối phương lấy giấy bút viết địa chỉ email và số điện thoại cho cô.
Ngô Lệ Toàn đứng bên cạnh nhìn, mừng rỡ cho bạn thân nghĩ, Bác sĩ của bệnh viện tuyến 3 hàng đầu trong tỉnh chú ý đến bạn thân của cô.
“Mấy người làm gì vậy?” Chưa thấy người đâu,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/2913254/chuong-371.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.