Tạ Uyển Oánh ngậm miệng lại, trong lòng biết mình tương đối vụng về, không biết nịnh nọt lãnh đạo nên tốt nhất ít nói nhiều nghe.
“Đừng đứng đó, à đúng rồi, cô nói cô còn việc gấp... vậy, bác sĩ Giang, anh dẫn cô ấy đến phòng bệnh thăm người bệnh trước đi. Chút nữa chúng tôi sẽ qua sau.” Trưởng khoa Trịnh chỉ thị.
“Vâng.” Nhận được mệnh lệnh của lãnh đạo, bác sĩ Giang dẫn Tạ Uyển Oánh đến phòng bệnh.
Nhân viên trong khoa nằm viện đương nhiên được ở giường bệnh tốt nhất, người bệnh được sắp xếp ở trong phòng bệnh đơn duy nhất.
Đến cửa phòng bệnh, đẩy cửa bước vào.
Y tá Lý Xảo Văn đang ngồi ở một góc đầu giường, lau nước mắt, thở dài một hơi, rồi lại sắp xếp đồ đạc trên tủ đầu giường.
“Hai người cứ nói chuyện đi.” Bác sĩ Giang để cho phụ nữ tâm sự với nhau, lui ra ngoài đóng cửa lại.
“Chị, chị thấy trong người thế nào?” Tạ Uyển Oánh tiến đến hỏi han.
Quay đầu lại thấy cô, Lý Xảo Văn bối rối, định lấy ghế: “Ngồi đi, bác sĩ Tạ.”
“Tôi tự lấy.” Tạ Uyển Oánh tự mình kéo ghế ngồi xuống.
Lý Xảo Văn hít hít mũi, cúi mặt, rõ ràng tâm trạng chưa ổn định.
“Chị đừng quá lo lắng, trưởng khoa Thẩm của chúng tôi nói, các giáo sư bên Ngoại Tổng Quát I kinh nghiệm dày dặn, sẽ chữa khỏi bệnh cho chị.” Tạ Uyển Oánh nói.
Lời này khiến Lý Xảo Văn lập tức mở lời: “Tôi hỏi họ, họ chẳng cho tôi câu trả lời nào.”
“Chị lo lắng là ác tính đúng không?”
“Phải...”
Tạ Uyển Oánh cân nhắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/2913257/chuong-374.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.