“Cậu nghe tôi nói, bất cứ khi nào muốn nói gì với người bệnh, tốt nhất nên hỏi rõ ý kiến của bác sĩ điều trị. Đừng để xảy ra tình trạng nói năng không nhất quán trước mặt người bệnh, sẽ khiến người bệnh nghi ngờ.” Tạ Uyển Oánh lại dặn dò bạn học.
“Là anh ta có vấn đề chứ. Nếu anh ta cho rằng không phải như vậy, sao trong cuộc họp hôm qua không nói?” Lý Khải An hậm hực nói.
“Thầy Đàm không có vấn đề gì. Là cậu chưa hiểu rõ, mới đến thực tập lâm sàng...” Tạ Uyển Oánh cố gắng không làm tổn thương lòng tự trọng của bạn học.
“Chỉ vì anh ta là thầy, chúng ta là sinh viên y khoa.” Lý Khải An trừng mắt.
“Không phải vậy. Là bác sĩ cũng vậy, không nên tùy tiện giải thích với người bệnh của bác sĩ khác. Bởi vì cậu không hoàn toàn nắm rõ toàn bộ ý tưởng điều trị của bác sĩ khác cho người bệnh.”
“Oánh Oánh, tôi cứ tưởng cô gan lớn lắm, cái gì cũng dám nói. Hôm nay mới biết hóa ra cô nhút nhát, sợ sệt.” Lý Khải An chỉ trích cô.
“Sao có thể giống nhau được. Cậu là đem những gì chúng ta thảo luận bên trong, chưa được sự đồng ý của bác sĩ điều trị nói với người nhà bệnh nhân.”
Lý Khải An nghẹn họng.
“Cậu tự nghĩ xem có phải vậy không?” Tạ Uyển Oánh để cho bạn học tự mình bình tĩnh lại.
“Tôi lắm mồm đúng không?” Lý Khải An đã hiểu ra.
“Tôi biết cậu tốt bụng, muốn giúp tôi chia sẻ, biết đó là người bệnh của tôi nên mới nói với
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/2913262/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.