🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

“Hâm mộ khoa Cấp cứu của bệnh viện chúng tôi sao? Mấy cô là bác sĩ ở đâu?” Một bác sĩ cấp cứu nam vén rèm bước đến trước mặt họ, chắc là nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, nên hỏi.
Nghe thấy tiếng nói, Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân ngẩng đầu lên.
Vị bác sĩ nam đứng trước mặt khoảng hơn ba mươi tuổi, không đeo kính, mặt vuông chữ điền, xắn tay áo blouse trắng lên để lộ hai cánh tay cơ bắp, toát lên vẻ giỏi giang, giọng điệu nói chuyện không gay gắt, nhưng đôi lông mày rậm lại rất nghiêm túc.
“Tôi họ Ngụy.” Anh ta chỉ vào thẻ bác sĩ đeo trên ngực.
Không biết vì khoảng cách hay ánh đèn mà Liễu Tĩnh Vân và Tạ Uyển Oánh không nhìn rõ chữ viết trên thẻ, liền gọi theo: “Bác sĩ Ngụy.”
“Mấy cô là bác sĩ bệnh viện nào? Mấy bệnh nhân vừa được đưa đến là do mấy cô xử lý sao?” Bác sĩ Ngụy hỏi.

 

Quả nhiên là đến hỏi chuyện.
“Chúng tôi vừa ăn cơm ở quán lẩu đó.” Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân giải thích tình hình lúc đó: “Cho nên...”
“Mấy cô là bác sĩ bệnh viện nào?” Bác sĩ Ngụy hỏi lại lần nữa, vì câu hỏi đầu tiên của anh ta họ chưa trả lời.
“Chúng tôi chưa phải là bác sĩ...” Hai thực tập sinh ngượng ngùng ấp úng.
“Chưa phải là bác sĩ?” Bác sĩ Ngụy nghe câu trả lời này rất ngạc nhiên, quay lại nhìn những bệnh nhân được họ xử lý và đưa đến, không dám tin: “Không phải bác sĩ là... sinh viên y khoa?”
“Vâng.” Hai người gật đầu.
“Mấy cô là sinh viên của trường y nào?” Bác sĩ Ngụy vươn cổ, ánh mắt nghiêm túc nhìn vào mặt họ, như muốn phân biệt rõ ràng ngũ quan của họ.
Thái độ chất vấn của đối phương khiến Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân hồi hộp nghĩ, Chuyện gì vậy?

 

“Nào nào nào, mấy cô nói cho tôi biết xem, ai là người đầu tiên xử lý cụ bà bị ngất xỉu đó. Đứng lên.” Bác sĩ Ngụy ra hiệu cho họ đứng lên.
Nhắc đến vấn đề của người bệnh, Tạ Uyển Oánh đứng dậy. Liễu Tĩnh Vân lo lắng cho tiểu sư muội, cũng đứng dậy theo.
“Là cô phải không?” Bác sĩ Ngụy chỉ vào Tạ Uyển Oánh, thấy rõ ràng là cô đứng lên trước.
“Vâng.” Một người làm việc một người chịu, Tạ Uyển Oánh thừa nhận.
“Cô theo tôi.” Bác sĩ Ngụy vẫy tay với cô.
Tạ Uyển Oánh đi theo sau bác sĩ Ngụy, Liễu Tĩnh Vân đi theo sau hai người.
Đi vòng qua vách ngăn, vào khu vực cấp cứu bệnh nhân. Nơi này có đầy đủ các thiết bị theo dõi, thậm chí còn có cả máy thở nhập khẩu sẵn sàng sử dụng trong góc phòng.
Hai giường bệnh, một giường là cụ bà bị ngừng tim, giường kia là nhân viên phục vụ bị thương ở đầu. Cả hai đều được theo dõi điện tâm đồ, truyền dịch, dường như đều tỉnh táo, mắt nhắm lại, miệng lẩm bẩm rêи ɾỉ.

 

Người nhà và chủ quán không được vào trong, đang làm thủ tục nhập viện cho người bệnh. Ở đây chỉ có nhân viên y tế.
Vì vậy, có thể thấy các y tá đang điều chỉnh tốc độ truyền dịch, có hai ba bác sĩ khác, không rõ thân phận, có thể là bác sĩ dưới quyền hoặc là nghiên cứu sinh đang xử lý tình hình cho người bệnh dưới sự hướng dẫn của bác sĩ cấp trên.
Thấy có người đến, mọi người đều quay lại nhìn Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân.
“Bà cụ sẽ được chuyển sang khoa Tim mạch. Tôi hỏi cô, cô là người ép tim cho bà ấy sao?” Bác sĩ Ngụy chỉ vào cụ bà hỏi Tạ Uyển Oánh.
“Tôi và nhị sư tỷ thay phiên nhau ép tim cho bà ấy.” Tạ Uyển Oánh nói: “Tổng cộng khoảng gần mười phút thì tim bà ấy đập trở lại.”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.