Các tiền bối là chuyên gia kỹ thuật cao cấp, thuộc kiểu người hành động thiết thực. Là bác sĩ, chữa khỏi bệnh cho bệnh nhân là quan trọng nhất, những thứ khác nói có ích gì, có tác dụng gì đâu.
Tạ Uyển Oánh đột nhiên nhớ đến chiếc khăn tay của sư huynh Tào, hỏi sư tỷ: “Ở đâu bán khăn tay vậy?”
“Cậu mua để tặng người à?” Biết sư muội không dùng khăn tay, Liễu Tĩnh Vân hỏi.
“Không phải tặng người, là…” Tạ Uyển Oánh ngại ngùng nói hình như mình làm hỏng khăn tay của người ta bằng nước sát trùng.
Liễu Tĩnh Vân nhìn biểu cảm của cô liền đoán ra, mỉm cười nói: “Cuối tuần mình dẫn cậu đi trung tâm thương mại.”
Đến thủ đô mấy năm rồi, cô chưa từng đến trung tâm thương mại mua sắm gì. Đồ ở đó đắt, cô mua không nổi. Tuy nhiên, khăn tay của sư huynh Tào thì nhất định phải mua. Tạ Uyển Oánh nghĩ, sư huynh Tào hiền lành đã giúp cô rất nhiều, cô chưa từng cảm ơn người ta tử tế. Cuối tuần vừa hay, mua khăn tay rồi đến tiệm giặt là lấy áo khoác đã giặt sạch, cùng lúc trả lại cho sư huynh Tào.
Buổi tối, gọi điện đến phòng y tá khoa Tim Ngực, tiền bối Chu không cho hỏi, nhưng Tạ Uyển Oánh có thể hỏi các chị y tá thân thiết.
Nhìn thấy hành động khôn ngoan của sư muội, Liễu Tĩnh Vân khen sư muội chuẩn bị chu đáo.
“Giường 22, Hà Hương Du, chụp CT xong rồi, bác sĩ đã lấy báo cáo xét nghiệm nướ© ŧıểυ. Hiện tại đang truyền kháng sinh theo chỉ định mới, hình như là hai loại. Có lẽ xét nghiệm nướ© ŧıểυ có vấn đề, CT cũng có chút vấn đề.” Y tá an ủi hai người: “Chắc không sao đâu, đã xác định được nguyên nhân sốt rồi, sẽ nhanh khỏi thôi.”
Nghe vậy, Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân yên tâm.
Muộn hơn một chút, dì Trương gọi điện đến, nói với Tạ Uyển Oánh: “Học bá quả là học bá. Chúng tôi nghe nói, cháu nghi ngờ nướ© ŧıểυ của Hương Du có vấn đề đúng không? Hóa ra là thật. Sau này chúng tôi sẽ tìm cháu khám bệnh.”
Tạ Uyển Oánh nào dám nhận khám bệnh, lắc đầu: “Dì muốn khám bệnh thì tìm các tiền bối tốt hơn. Cháu không phải bác sĩ chính thức, không có quyền kê đơn.”
“Chờ cháu thành bác sĩ rồi, sau này sẽ tìm cháu.” Dì Trương nói như chắc chắn.
Chắc dì chỉ nói đùa cho vui, Tạ Uyển Oánh nghe vậy mỉm cười.
•
Thứ Ba, ca mổ lớn giường 8 sắp bắt đầu.
Sáng sớm, Tạ Uyển Oánh và Liễu Tĩnh Vân ăn sáng xong liền đến bệnh viện. Hai người tách nhau ra, đến khoa Gây mê và khoa Ngoại Tổng Quát II chuẩn bị cho ca mổ.
Vào phòng, thấy các bác sĩ khác trong tổ đã đến. Sáng nay Đàm Khắc Lâm đến rất sớm, đang cầm phim CT nghiên cứu gì đó.
“Sáng nay tôi không lên mổ. Cô tự lo liệu nhé.” Tôn Ngọc Ba cẩn thận dặn dò Tạ Uyển Oánh.
Thầy Tôn thật tốt, sợ cô còn non tay lên mổ không ai che chở sẽ bị mắng. Trước đây có thầy Tôn hỗ trợ, hôm nay thì không. Tạ Uyển Oánh vô cùng cảm kích.
Thi Húc quay đầu nhìn hai người họ nói nhỏ, lên tiếng: “Đã đi xem bệnh nhân chưa?”
Đến nơi, Tạ Uyển Oánh đã đi vòng quanh giường bệnh, học theo thầy Tôn, trả lời: “Bệnh nhân đã nhịn ăn, không ăn gì. Huyết áp tâm thu 95 tâm trương 62. Nhịp tim 86 lần/phút, nhịp thở bình thường. Y tá đã đẩy đi phòng mổ. Hôm qua bác sĩ gây mê đã xuống kiểm tra rồi.”
Thấy cô trả lời đầy đủ, Thi Húc nói: “Cô lên chuẩn bị đi.”
Nhận được lệnh, Tạ Uyển Oánh xoay người đi ra ngoài, khi rời đi chợt phát hiện sổ tay của mình đang nằm trên bàn làm việc của thầy Đàm, nghĩ bụng xem có nên lấy lại không.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.