Nhã Trí nuốt nước miếng, gật đầu ba cái với bác sĩ chị.
Ở hành lang phòng mổ có thể ngửi thấy mùi sô cô la thoang thoảng.
Có người đang bóc giấy gói kẹo sô cô la để dỗ trẻ con.
“Con không cần, con muốn ra ngoài, ra ngoài gặp ba mẹ con!” Bé trai năm tuổi khóc to nhất, giọng nói the thé, tay chân đấm đá trong lòng nam bác sĩ bế cậu bé.
Bị quyền cước của bé con dọa, y tá muốn giúp đỡ cũng lùi lại hai bước.
“Đi, đi xem anh trai làm sao.” Tạ Uyển Oánh nắm tay nhỏ Nhã Trí đi xem tình hình. Là bác sĩ, đều có lòng thương người, nghe tiếng trẻ con khóc không đành lòng, ai cũng muốn giúp đỡ lúc này.
Những người xung quanh bé trai quay đầu lại thấy bé Nhã Trí, nói với bé trai: “Đừng khóc đừng khóc. Con nhìn em gái kìa, nhỏ tuổi hơn con mà không khóc.”
Thực ra Nhã Trí là chị, chỉ là do dinh dưỡng kém nên trông nhỏ hơn bé trai một chút. Đi đến gần hơn, mắt bé Nhã Trí nhìn chằm chằm vào viên sô cô la trên tay chú bác sĩ, miệng ch** n**c miếng.
Những người khác thấy rõ ánh mắt thèm thuồng của cô bé. Vấn đề là trẻ em sắp phẫu thuật không thể ăn gì. Bóc sô cô la chỉ là để dỗ dành bé, không thể cho ăn, cùng lắm cho bé ngửi, liếʍ một chút.
“Bác sĩ Uông, tôi thấy anh cất kẹo đi thôi.” Y tá nói với bác sĩ Uông đang dỗ bé trai.
Bác sĩ Uông là bác sĩ gây mê, sáng sớm đã dỗ dành bé trai này đến
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-co-la-bac-si-ngoai-khoa-thien-tai-sieu-hot/2913342/chuong-459.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.