Nguyên chủ đã hai mươi tuổi vẫn chưa được vào sổ hộ khẩu, mà không có sổ hộ khẩu thì không có chứng minh thư, ở mấy huyện nhỏ còn không sao, nếu lên thành phố lớn, khó tránh khỏi không tìm được công việc tốt, dù sao Triệu Chanh cũng không muốn đến nhà máy đen làm cu li.
Lâm Đại Thuận cũng không biết mẹ kế của cậu lúc này đang lên kế hoạch làm thế nào để xử lý sổ hộ khẩu nhanh nhất còn chạy trốn, thấy mặt mày mẹ kế trở nên lạnh lùng, nhưng cũng không có ý muốn trút giận lên hai anh em họ.
Lâm Đại Thuận hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, vội vàng dẫn em trai của mình bước vào cửa, chạy đến ngăn tủ bên cạnh giường cô đang ngồi, cuối cùng chỉ vào một cái lu ở bên cạnh ngăn tủ: “Đây, lương thực nhà chúng ta đều để hết ở trong này, chỉ cần cô có thể chăm sóc tốt tôi và em trai tôi, chờ ba tôi trở về nhất định sẽ mua thêm nhiều đồ ăn nữa, cô cũng không bao giờ lo bị đói bụng.
”Lâm Đại Thuận còn rất thông minh, cố gắng học theo cách mấy bà mẹ chồng trong thôn giáo dục con dâu khi mới về nhà, cũng là muốn khuyên bà mẹ kế mới đến sống yên ổn một chút.
Triệu Chanh cảm thấy hơi buồn cười, tất nhiên cô cũng không cười, hiện tại cô không khóc cũng đã rất kiên cường rồi, bởi vì cô biết dù có khóc với hai đứa nhỏ này căn bản là vô dụng.
Triệu Chanh đi tới, cái nhà này tổng thể chỉ có một gian phòng, cô đi từ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-me-ke-luon-muon-tron-chay/1690520/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.