Ai cũng không lời nói này, cả Liêu Hồng Mai cũng kinh ngạc nói, “Đây là biện pháp mà con nói sao? Sao có thể? Một người bị liệt như nó thì ước gì có được một cô vợ đó, sao có thể chủ động từ hôn chứ?”Tô Thanh Thanh không biết nghĩ đến điều gì, trên mặt hiện lên chút sự nan kham, thẹn quá hóa giận nói, “Con nói được là được, mấy người đừng có động vào! Con đảm bảo sẽ không liên lụy đến Tô Nhuyễn là được rồi chứ gì!”Nói xong trực tiếp về phòng ở phía đông đóng cửa “bang” một tiếng.
Bà cụ Tô giận dữ, “Làm bậy, sống chết muốn đính hôn với Lộc gia là nó, giờ trở mặt muốn từ hôn cũng là nó, nó rốt cuộc nghĩ cái gì vậy…”Tròng mắt Liêu Hồng Mai xoay chuyển nói, “Này không phải là do lúc trước đối phương tặng nhiều quà cáp hỏi cưới, còn có hộ khẩu ở thành phố và một công việc ở trên đó nữa.
”Dì ta khoác cánh tay bà cụ, ngữ khí giống như mang theo sự mê hoặc, “Mẹ, mẹ nghĩ lại xem, cái tên Lộc Minh Sâm bị tê liệt kia, hầu hạ cậu ta hai năm rồi lại ly hôn, người khác cũng không nói được gì.
”“Đến lúc đó có hộ khẩu có công việc, Nhuyễn Nhuyễn tuổi không lớn, vẫn là một thanh nữ, không chỉ không có chậm trễ việc hôn sự, mà còn có thể tìm được một ở tốt trong thành phố, cả đời của một người phụ nữ, không phải là gả cho một gia đình tốt sao?”“Mấy cô gái học đại học ở trong huyện chúng ta, dường như đều quay về huyện để làm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-nguyen-phoi-bi-doat-van-may-trong-sinh/80630/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.