Một bên khác, thầy giáo Triệu mặt đầy hồng quang dặn dò Vệ Trung.“Vị giáo viên này là bạn thời đại học kiêm đồng nghiệp của thầy, chuyên môn nghiên cứu về thi giải bậc trung học.
Thầy đã nhờ quan hệ mà tìm được thầy ấy, và thầy ấy đã đáp ứng giúp em ôn thi.
Vậy em phải nắm chắc cơ hội này đấy.”“Vị thầy giáo chuyên môn này đã vội về quê để chịu tang, xong rồi thầy ấy liền ở quê nghỉ ngơi hai tháng.
Chờ đến học kỳ sau thầy ấy sẽ trở về thành phố để tiếp tục ôn thi cho các học sinh thi giải.”“Dù sao thầy ấy cũng không nhàn rỗi, nhưng khi nhận được điện thoại mời hỗ trợ thì thầy ấy cũng muốn nể cái mặt mũi của thầy mà nhận lời.”Thầy giáo Triệu dẫn theo Vệ Trung ngồi trên xe taxi để đi đến trung tâm thành phố.
Nhà thầy giáo kia liền ở bên này, là dạng kiến trúc thời kỳ cổ.Thầy giáo này họ đồng, đã sắp 40 tuổi, nhìn qua rất nho nhã, nói giọng Bắc Kinh tiêu chuẩn, Vệ Trung nghe được liền tê cả da đầu.Đề thi thử chỉ là sàng chọn mà thôi, dù điểm đúng chót cũng đều có thể thông qua, nên không thể đại biểu các thông qua học sinh đều thích hợp con đường thi giải này.Thầy giáo Đồng thực sự rất ổn trọng, khống chế cảm xúc rất tốt.
Thầy ấy lật xem xong nhưng thái độ vẫn y như lúc ban đầu.“Tới đây thầy cho em hai bộ đề! Em liền ở chỗ này ngồi làm.
Trong vòng một giờ phải làm xong.
Em có thể làm được chứ?”Đôi mắt Vệ Trung vừa nhìn vào bộ đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-nhan-sinh-dinh-phong-gia-dinh-hanh-phuc/1889/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.