🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Khóe miệng Quý Chiêu cong lên, lộ ra một nụ cười nhạt, tinh khiết tựa như thuỷ tinh.

Quý Cẩm Mậu nhìn thấy rõ ràng, nước mắt rơi xuống. Ôi, con trai cười rồi! Đã lâu lắm rồi con trai ông ấy không cười như vậy.

Ánh mắt nhìn về phía Triệu Hướng Vãn cũng trở nên mãnh liệt hơn, chỉ hận không thể quỳ xuống lạy cô một lạy. Cô gái này đúng là bảo bối! Cô chính là cứu tinh của Quý Chiêu!

Hứa Tung Lĩnh cũng cảm thấy có chút xúc động.

Chứng tự kỷ, còn được gọi là chứng rối loạn tự kỷ, đặc điểm chủ yếu chính là thờ ơ với các loại tình cảm, từ chối trao đổi, chậm phát triển ngôn ngữ, các hành vi thường sẽ lặp đi lặp lại một cách rập khuôn, bên cạnh đó phạm vi sở thích cũng bị giới hạn rõ rệt. Ở trong nước, sự hiểu biết của con người đối với chứng tự kỷ này chỉ mới khởi sắc, mấy năm trước ở nước ngoài đã có giáo sư ngành tâm lý học đã thử các phương pháp điều trị có hệ thống.

Ngay cả chuyên gia tâm lý học giỏi nhất ở nước ngoài cũng không có cách ứng phó với người mắc chứng tự kỷ, thế nhưng Triệu Hướng Vãn chỉ nói mấy câu đã khiến anh có phản ứng tích cực rồi sao? Quá khó tin!

Đủ loại lời khen và cảm thán truyền vào đầu, thế nhưng trong lòng Triệu Hướng Vãn cũng chẳng hề động đậy, lần đầu tiên phát hiện thuật đọc suy nghĩ của mình có thể nhìn thấy được thế giới nội tâm của đối phương, vậy nên cô đang khám phá.

Nội tâm Quý Chiêu được phơi bày dưới dạng hình ảnh, ở trong đó anh chính là một chút chim sơn ca nhỏ bé đang cố gắng bay lượn, điều này có phải đang ám chỉ việc anh cũng muốn thoát ra khỏi cánh đồng tuyết trống trải, cô đơn này?

Anh là một thiên tài hội hoạ, có thể phơi bày những hình ảnh bản thân nhìn thấy một cách chân thật và hoàn hảo nhất. Những tác phẩm của anh luôn mang một sắc thái tươi sáng, vậy mà tại sao những hình ảnh trong nội tâm anh lại chỉ có hai màu đen trắng?

Nếu anh có thể tùy ý tăng thêm vật phẩm trong thế giới nội tâm mình, tại sao lại không thêm màu sắc vào?

Nghĩ đến việc vừa nãy cũng nhờ câu nhắc nhở của mình, Quý Chiêu mới vẽ thêm một cây đại thụ vào đó, trong đầu Triệu Hướng Vãn xuất hiện một suy nghĩ mơ hồ… có khi nào, Quý Chiêu không biết bản thân mình là chúa tể trong thế giới nội tâm của anh không?

Thế giới nội tâm của anh thay đổi dựa trên cảm xúc của anh, Quý Chiêu giống như một đứa bé u mê trong đó, bị động đón nhận thế giới này, không biết phải thay đổi thế nào.

Triệu Hướng Vãn thử lên tiếng: “Anh vẽ thêm một cái tổ chim trên cành cây đi, trong tổ chim có lông chim, cỏ khô, bên trên phủ một lớp lá thật dày, che lại để cản mưa, vừa thoải mái vừa ấm áp.”

[Được.]

Trong giọng nói của Quý Chiêu lộ ra âm thanh hân hoan như một đứa trẻ, lần đầu tiên cảm nhận được niềm vui sướng khi sáng tạo ra thế giới, cây bút vẽ lại xuất hiện một lần nữa, một tổ chim ấm áp xuất hiện ở khe hở giữa cành cây.

“Bây giờ anh vào trong tổ chim ngủ đi.”

Chú chim sơn ca vui mừng kêu lên một tiếng, vỗ cánh bay về phía tổ chim ở đằng trước, tựa như phát hiện ra đồ chơi mới, vui vẻ mổ vào những cành cây khô ở xung quanh.

“Thoải mái lắm đúng không? Anh không cần quan tâm tới sự ồn ào ở bên ngoài nữa, đó chỉ là gió đang lay động những cành cây mà thôi.”

Quý Chiêu vô cùng nghe lời, hai tay thoải mái rủ xuống, nghiêng người dựa vào trên tấm biển hiệu, khóe miệng cong lên lộ ra nụ cười, đôi mắt khép hờ hệt như đang ngủ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.