"Bà lên đây là để bảo vệ Triệu Nguyên Thư, vậy bà có hỏi xem tại sao chúng tôi lại chặn nó không?"
Bà Vương ngớ người: "Tại sao?"
"Vì cháu trai cưng của bà, đã ăn trộm tiền của chúng tôi!"
"Không thể nào!" Bà Vương không cần suy nghĩ từ chối ngay: "Nguyên Thư ngoan nhất!"
"Anh Tín, em là anh họ của Nguyên Thư, sao có thể vu oan cho em ấy được? Nguyên Thư nhà em ngoan nhất, nghe lời nhất! "
Triệu Nguyên Tề cảm thấy muốn nôn, cắt ngang: "Vậy đống đồ trong tay nó từ đâu ra?"
"Thế này…"
Triệu Nguyên Tề lạnh lùng nói: "Bà đừng nói là bà cho nó nhé!"
Nhìn thấy người xem ngày càng đông, bà Vương xấu hổ và giận dữ: "Là ta cho đấy!"
"Bà cho bao nhiêu?"
"Cái gì?"
Triệu Nguyên Tề nhìn thẳng vào mắt bà Vương, nói từng chữ: "Ta nói, bà cho nó bao nhiêu tiền?"
Bà Vương do dự một chút: "Năm đồng! Đúng, chiều nay ta cho nó năm đồng!"
Triệu Nguyên Thư trốn sau lưng bà nội ló đầu ra.
"Tiền là bà cho cháu! Cháu không ăn trộm tiền của các người! Nhà các người nghèo thế, chị cháu nói rồi, chuột vào nhà các người cũng phải đói quay ra!"
Triệu Nguyên Tề cười khẩy, bước tới túm lấy Triệu Nguyên Thư, lục soát đồ trong tay và túi nó vứt xuống đất.
Triệu Nguyên Thư lấy trộm tiền từ dưới gối, sợ bị phát hiện nên đã chạy ngay đến tiệm tạp hóa, tiêu hết số tiền đó, còn cố tình đi vòng qua làng khác để mua.
Người xem lắc đầu ngao ngán.
"Năm đồng không thể mua nhiều thứ thế này chứ?"
"Đúng vậy!
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-ta-nhat-ve-chai-mua-nua-khu-pho/2147137/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.