Vu Hoài Ngạn vẫn đứng trước cửa phòng ngủ, anh do dự mấy giây, sau đó vẫn gõ cửa thử.
Không trả lời giống như trong dự đoán của anh.
Vu Hoài Ngạn bất đắc dĩ dựa bả vai mình vào cánh cửa, vừa mở miệng nói: "Chỉ Văn, mở cửa!"
Trong phòng ngủ, Ôn Chỉ Văn đáp chăn đến tận đầu, cô không phản ứng với anh.
Giằng co bằng một trận im lặng.
Giống như đã qua rất lâu nhưng thời gian thực tế lại không phải quá lâu, lỗ tai Ôn Chỉ Văn giật giật, cô lắng nghe tiếng bước chân của Vu Hoài Ngạn.
Ôn Chỉ Văn ở trên giường bỗng nhiên ngồi dậy.
Rõ ràng vừa rồi cô còn không muốn gặp anh, nhưng lúc anh thật sự rời đi cô lại càng tức giận hơn.
Người đàn ông này sao thế nhỉ?
Anh cứ như thế mà đi sao?
Ôn Chỉ Văn buồn bực không thôi, cô nện mấy phát thật mạnh vào chiếc gối đầu của Vu Hoài Ngạn.
Thế nhưng cô không nghe thấy tiếng bước chân đã quay lại ngoài hành lang kia.
Mãi đến khi ở khóa trên cửa vang lên tiếng động, trong vô thức Ôn Chỉ Văn vừa quay qua đã nhìn thấy Vu Hoài Ngạn đẩy cửa phòng ngủ ra.
Trong phòng ngủ, đèn tắt tối đen.
Vu Hoài Ngạn vẫn đứng ngoài hành lang, trước cửa phòng ngủ, cơ thể anh cao lớn đã ngăn chặn hầu hết ánh sáng, khiến cả người từ trên xuống dưới đen như mực giống như một con quái vật ẩn núp trong bóng tối.
không gian im lặng, chỉ có tiếng của những chiếc chìa khóa trong xâu chìa khóa dự bị đang ở trong không trung va vào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/188014/chuong-206.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.