Nếu đi thẳng tới còn được, chủ yếu là trên đường còn phải đổi xe, Ôn Chỉ Văn đúng là sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
Hơn nữa nhà bọn họ lại không phải không có tiền không mua nổi vé máy bay, đắt thì cũng hơi đắt thật, nhưng mua việc yên tâm và an toàn vẫn đáng giá.
Khuyên can mãi, Tạ Thục Anh cuối cùng vẫn mua vé máy bay đến đây.
Bởi vì thường thường liên lạc qua điện thoại, mẹ chồng nàng dâu hai người cũng không cảm thấy xa lạ.
Sau khi gặp nhau liền thân mật mà ôm cánh tay.
Sau khi lên xe, Ôn Chỉ Văn nghĩ đến gì đó, nói: "Xem trí nhớ của con này, con còn chưa nói với Hoài Ngạn là hôm nay mẹ đến đây, để con gọi điện thoại cho anh ấy luôn vậy."
Tạ Thục Anh ngăn cô lại, nói: Đừng gọi, chờ đến lúc thằng bé về nhà là có thể gặp được."
Ôn Chỉ Văn ngẫm lại cũng đúng, vì thế cũng không kiên trì.
Dù sao Vu Hoài Ngạn cũng biết mấy ngày nay Ta Thuc Anh se qua day.
Về tới gia, Ôn Chỉ Văn đưa Tạ Thục Anh đến phòng ngủ.
Cô đi ở đằng trước, đẩy cửa ra nói: "Cũng không biết mẹ thiếu cái gì, cho nên con bèn tùy ý thêm vào một ít, mẹ vào ở xem có thiếu gì hay không, đến lúc đó chúng ta lại mua thêm."
Tạ Thục Anh chỉ cần liếc mắt một cái, là đã biết Ôn Chỉ Văn tuyệt đối là có lòng.
Mặc cho ai được đối đãi một cách thật lòng như vậy, thì trong lòng không thể không có một chút cảm động. Lúc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/188036/chuong-184.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.