Không chỉ như thế mà mỗi ngày đều trở về rất muộn.
Tối hôm đó, Vu Hoài Ngạn về đến nhà chỉ đối diện với ngôi nhà tối đen.
Mở đèn lên, anh ngồi trong phòng khách, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh cứ ngồi đó khoảng nửa giờ sau, bên ngoài đã vang lên tiếng động cơ xe. Sau đó cửa được mở ra, bên tai truyền đến tiếng giày cao gót giãm lên sàn nhà tạo ra những tiếng vang rất thanh thúy.
Một tay Ôn Chỉ Văn vịn vào cửa tủ giày, xoay người dùng một tay khác cởi giày ra.
Cô giẫm chân trần sàn nhà, Ôn Chỉ Văn vừa xỏa tung mái tóc ra vừa bước đến phòng khách.
Vừa nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa thì lập tức giật bắn mình: "Sao anh không lên tiếng? Dọa chết em rồi!"
Vu Hoài Ngạn không nói chuyện.
Ôn Chỉ Văn bận rộn cả một ngày vô cùng mệt mỏi nên không hề chú ý đến cảm xúc của anh có gì đó không đúng. Dù sao cũng là vợ chồng kết hôn gần một năm nay, trước nhất không cần nói đến chuyện có yêu hay không yêu, dù sao cũng vì thiết lập nhân vật nên Ôn Chỉ Văn đã có thói quen ôm ấp với Vu Hoài Ngạn.
Vào lúc này cô cũng không ngoại lệ, Ôn Chỉ Văn ngồi thẳng xuống ghế sofa ngay bên cạnh anh, thuận tiện ôm lấy eo anh, làm nũng nói: "Em mệt quát"
Nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi vô cùng này của cô, không ngờ những khó chịu trong lòng Vu Hoài Ngạn trước đó đã tan biến đi không ít.
Anh khẽ nhéo lên cánh tay cô: "Nếu đã mệt như vậy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067510/chuong-122.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.