Không phải chứ?
Cuộc sống nằm thắng mà cô tha thiết ước mơ, hiện tại liền thực hiện được rồi?
Sao lại cứ có cảm giác không chân thật nhỉ?
*
“Thịch, thịch, thịch”.
Vài tiếng gõ cửa truyền đến.
“Ai vậy?” Ôn Chỉ Văn cao giọng hỏi.
Vu Hoài Ngạn khựng lại một lúc, mới nói: “Là anh”.
“A, vào, vào đi”. Ôn Chỉ Văn giả bộ trấn định mà nói.
Vu Hoài Ngạn nghe vậy liền đẩy cửa ra đi vào.
“Đói bụng chưa? Có muốn ăn cơm sáng hay không?” Vu Hoài Ngạn nhìn về phía Ôn Chỉ Văn đang ngồi trên giường nói.
Anh không nhắc tới thì thôi, nhưng vừa nhắc tới thì Ôn Chỉ Văn liền lập tức cảm thấy bụng truyền tới cảm giác đói khát.
Cô ôm lấy bụng mình, gật đầu: “Ừ, muốn ăn”.
Nói xong, Ôn Chỉ Văn xốc chăn lên muốn bước xuống giường.
Chẳng qua chân cô vừa mới chạm xuống mặt đất thì hai chân của cô liền mềm nhũn, cả người chuẩn bị ngã xuống sàn.
Cũng may Vu Hoài Ngạn tay mắt lanh lẹ, vài bước đi tới đã đỡ lấy cánh tay cô nên Ôn Chỉ Văn mới tránh được một kiếp phải tiếp xúc thân mật với sàn nhà.
Sau khi đỡ Ôn Chỉ Văn đứng vững, Vu Hoài Ngạn lui ra phía sau hai bước, sờ sờ cái mũi của mình.
“Xin lỗi, tối hôm qua...... đúng là anh có chút mất khống chế” Anh nói.
Mặt Ôn Chỉ Văn lập tức đỏ lên.
Cứu mạng, lúc này, vì sao anh lại nhắc tới chuyện này chứ!!!
Vốn dĩ cô đã cố gắng quên chuyện này rồi!
Ôn Chỉ Văn hít sâu một hơi, lúc này cũng không dám
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-to-doi-chieu-trong-van-nien-dai-lua-chon-nam-thang/2067721/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.