Cô bé thử diễn tả lạ ở chỗ nào, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên từ ngữ miêu tả còn thiếu thốn, xoắn xuýt gãi đầu, không biết phải nói như thế nào. Một lúc lâu sau cuối cùng cô bé cũng nghĩ ra, nhanh chóng nói: “Các cậu, các cậu giả vờ nói chuyện giống người lớn.”
Nhóm người Khổng Điềm Điềm kinh ngạc đến ngây người.
Thật sự không ngờ Tiểu Tuyết Bảo lại sắc bén như thế, nói trúng sự thật.
Nhưng bọn họ không thể lòi đuôi được, tuyệt đối không thể.
Khổng Điềm Điềm vội vàng suy nghĩ, sau đó nhanh chóng phản ứng lại. Cô lập tức chống nạnh, duỗi một cánh tay ra, ngửa mặt lên trời hét lớn, nói: “Oa ha ha ha, bị cậu phát hiện ra rồi! Bọn mình đang học làm người lớn, cậu thấy có giống không?”
“Phụt!” Một đám nhóc phun ra.
Tuyết Bảo: “…”
Cô bé lại khẽ xoắn xuýt một hồi, nói đúng trọng tâm: “Cậu giống nhất, những người khác chỉ giống chút xíu.”
Khổng Điềm Điềm: “…”
Những người khác: “Phụt!”
Khổng Điềm Điềm tức giận: “Các cậu là cái bình phun à? Phụt phụt phụt.”
Thật đáng giận.
Khổng Điềm Điềm mặt mày buồn bã, cho dù cô đã trở thành một em bé bốn tuổi, nhưng vẫn có cảm giác của một bác gái lớn tuổi sao? Tuyết Bảo cũng cảm thấy cô là người lớn nhất.
Như này chẳng giống khen ngợi chút nào.
Nhưng Tuyết Bảo lại không nghĩ vậy, cô bé chỉ cảm thấy đây chính là khen ngợi.
Cô bé vỗ vai Khổng Điềm Điềm, cực kỳ vui vẻ nói: “Cậu học giống nhất, lớn lên cậu nhất định có thể trở thành một ngôi sao lớn.”
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-90-vuon-tre-deu-trong-sinh-ngoai-tru/448609/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.