Ngu Thanh Nhàn nói chuyện với thím Đỗ, nhân lúc thím ấy không để ý thì cho đứa bé uống một giọt linh tuyền loãng, sắc mặt đứa bé tốt lên với tốc độ mắt thường có thể thấy được.
Sau khi trò chuyện một lát, Ngu Thanh Nhàn xách bao lương thực phụ mà con cả của thím Đỗ đã chuẩn bị từ trước đi lên trấn trên.
Từ lúc xuyên qua đây cô chưa từng bỏ bê việc tu luyện nên cơ thể rất khỏe mạnh, cho dù khiêng bao lương thực năm sáu mươi cân mà vẫn đi nhanh như bay.
Đến bưu điện trên thị trấn, lúc Ngu Thanh Nhàn gửi đồ mới phát hiện hóa ra thím Đỗ không chỉ cho mỗi lương thực phụ, mà còn cho thêm mấy cân gạo ngon nhất và một chút gà khô, thỏ khô nữa.
Thấy thế, Ngu Thanh Nhàn cảm thấy trong lòng ấm áp. Giá trị của hai tấm phiếu sữa bột kia không cần nói cũng biết, lấy nó ra đổi lương thực phụ rõ ràng là cô bị lỗ nặng.
Tuy rằng Ngu Thanh Nhàn không thèm để ý, nhưng nếu nhà của đại đội trưởng Đỗ chủ động bỏ thêm mấy thứ này, chỉ cần có phần tâm ý này, Ngu Thanh Nhàn đã cảm thấy vô cùng thoải mái.
Sau khi điền xong tờ đơn gửi đồ, Ngu Thanh Nhàn viết cho nhà một bức thư, nghĩ ngợi một lát, cô lại gọi điện thoại đến văn phòng khu phố nơi nhà của nguyên thân sống.
Không bao lâu sau khi văn phòng khu phố nhận điện thoại, cha mẹ của nguyên thân cùng đến đó, Ngu Thanh Nhàn nói với họ chuyện gửi đồ.
Sau khi biết cô dùng phiếu sữa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/2361068/chuong-450.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.