Phía trước vừa vặn gặp một khúc quanh, Hàn Dục đánh tay lái:
"Chân trời góc bể anh đều đi theo em."
Ngu Thanh Nhàn vui vẻ, cô khịt mũi một cái:
"Em ngửi thấy mùi thơm của sữa, anh mua bánh ngọt à?"
"Để ở ghế sau đấy, em tự lấy đi."
Ngu Thanh Nhàn cởi dây an toàn, cầm chiếc túi lớn ở phía sau lên, mở ra, lấy ra hai miếng bánh ngọt được gói cẩn thận, cô mở một miếng ra tự ăn trước, một miếng khác đợi Hàn Dục dừng xe rồi mới bảo anh ăn.
Thời đại này bánh ngọt thường làm rất ngọt, Hàn Dục là một người không thích ăn đồ ngọt lắm, nhưng nhiều kiếp thiếu ăn thiếu mặc đã cho Hàn Dục biết tầm quan trọng của lương thực, bởi vậy cho dù ngọt đến khé cổ anh cũng ăn hết miếng bánh ngọt mà mặt không đổi sắc.
Ngu Thanh Nhàn đã ở bên anh qua ba đời, làm sao còn không biết tính anh? Cô lấy trà hoa quả để ở trong không gian của mình ra, đưa đến trước mặt anh, Hàn Dục tranh thủ uống một hớp.
Nước trà thanh mát lập tức hòa tan vị ngọt ngấy trong miệng, Hàn Dục thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ăn một miếng bánh gatô, uống một chén trà, Ngu Thanh Nhàn ngáp một cái:
"Đêm qua em ngủ không ngon, bây giờ em ngủ bù một giấc, bao giờ tới anh gọi em dậy nhé."
"Được." Hàn Dục vừa dứt lời được một giây, bên tai đã vang lên tiếng thở đều đều của Ngu Thanh Nhàn.
Ý cười vương trên khóe miệng Hàn Dục không hề biến mất.
Ngu Thanh Nhàn ngủ một giấc vừa sâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-an-hai-xuyen-thanh-phao-hoi/2361142/chuong-400.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.