Hả?
Vương Tú Mi nói một câu làm tất cả mọi người trên bàn đều nhìn về phía Tô Trà.
Ngay cả Tô Trà bỗng nghe thấy tuyệt chiêu bất ngờ của mẹ thì cũng cảm thấy sửng sốt, trong mắt cô loé lên sự ngạc nhiên.
Tầm mắt đảo qua những người khác đang ngồi, Tô Trà phì cười một tiếng.
"Mẹ, chúng ta ở chung với nhau, con có người yêu không bộ mẹ không biết ạ?"
Huống chi, cô bận như vậy, lấy đâu ra thời gian quen người yêu?
Nghe thấy con gái nói như vậy, Tô Thắng Dân thở phào nhẹ nhõm, trong lòng thầm trêu chọc: Cải trắng nhà ông tốt nhất không thể để heo húc mất, thế nào đi nữa cũng phải đợi thêm mấy năm, bây giờ chỉ mới hai mươi tuổi, không gấp.
Ngay khi Tô Thắng Dân thở phào nhẹ nhõm, Vương Tú Mi lại nói tiếp.
"Nếu không có người yêu, vậy con có coi trọng ai không? Hoặc là có ai thích con không?"
Nghe thấy lời này của mẹ, không biết tại sao trong đầu cô lại bỗng nhớ tới Phó Hành Khanh.
Nghĩ đến mấy món đồ ăn trước đây Phó Kiều Kiều mang đến, Tô Trà quyến luyến không thể quên.
Nếu cẩn thận suy nghĩ, Phó Hành Khanh cũng không tồi, ngày thường ở trong quân đội đều nói ở bên nhau lâu còn hơn tân hôn, thật ra có thể bảo trì cảm giác mới mẻ.
Hơn nữa Phó Hành Khanh là người tốt nhất cô từng gặp qua, ngoài tính cách có chút trầm lặng ra thì những mặt khác đều rất tốt.
Suy nghĩ thêm một chút nữa thì điều cộng điểm cho Phó Hành Khanh chính là tay nghề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-chua-dien-tro-xuyen-thanh-nu-phu-cuc-pham/2714857/chuong-367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.