Ánh mắt rất phức tạp, lo lắng, phòng bị, buồn bực, khó chịu, cô lại có thể nhìn thấy trong mắt của một đứa trẻ chứa nhiều cảm xúc phức tạp như vậy, đỉnh thật.
“Chị, để em kêu bà ta đi, nói là chị vẫn đang ốm.”
Trần Dã nhảy dựng lên trước tiên, sau đó nói với Lâm Khê.
Bởi vì người dưới lầu là Hà Đông Mai.
Lâm Khê, không, là mẹ của Hà Hướng Viễn, người yêu cũng như thanh mai trúc mã của nguyên chủ.
“Không cần, để chị đi gặp bà ấy.”
“Chị.”
Trần Dã kéo lấy quần áo của cô.
“Yên tâm.”
Lâm Khê vỗ vỗ vai của Trần Dã, cười nói: “Bà ấy cũng chỉ là một người hàng xóm, Tiểu Dã, chị đã đáp ứng với bà nội rồi, sẽ không cùng nhà bọn họ dây dưa níu kéo cái gì nữa, em phải tin tưởng chị.”
Trần Dã nghiến răng, tay nắm lại càng chặt hơn.
Ánh mắt đấy rõ ràng là đang không tin tưởng cô.
Đứa bé đáng thương này.
Lâm Khê nhịn không được giơ tay ra véo véo mặt cậu, khiến cho Trần Dã trong chốc lát liền nhảy dựng lên, một phát hất tay cô ra, bộ mặt nó như là “chị có bệnh” vậy.
Lâm Khê nhịn không được cười ồ lên, nói: “Được rồi, em xem, chị vừa rồi có phải đến cả mẹ ruột của chị còn đuổi đi không, em vẫn không tin chị à?”
Trần Dã thật là không tin, nhưng không tin thì cũng không còn cách nào khác.
Lâm Khê quay người xuống lầu.
“Tiểu Khê.”
Lâm Khê không phải một người quá cảm tính, nhưng mà đợi cô mở cửa rồi, nhìn thấy một người phụ nữ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-dai-tap-vien-tieu-my-nhan/2549134/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.