Nhóm dịch: Thất Liên HoaHồ Khiết đang cầm cuốn sách lật xem, chờ ở cửa viện y tế, nghe thấy tiếng bước chân, ngẩng đầu lên, trước tiên là a một tiếng: “A, bộ váy nhỏ này là ai mua vậy, thật là đẹp.
”Váy thật sự rất đẹp, nhưng giày thì vẫn là giày vải Bán Hạ mang từ quên lên, đã rất cũ, không xứng với váy, cô bé hơi lùi hai chân lại, nhẹ nhàng cầm làn váy lên, kiêu ngạo nói: “Là anh trai mua đó ạ.
”“Nhân lúc bụng còn trống rỗng thì lấy máu trước, sau đó đi thay băng, rồi lại làm siêu âm B.
” Hồ Khiết nói.
Vẻ mặt Cố Pháp Điển sắc bén: “Phải dùng kim tiêm dùng một lần.
”“Cháu chú ý cũng nhiều thật.
” Hồ Khiết nói: “Là dùng loại dùng một lần.
”Cố Pháp Điển nhận lấy sách và túi sách trong tay cô ấy, khom lưng: “Cảm ơn dì Hồ.
”Hồ Khiết xoa đầu cậu ấy: “Cháu ấy à, tên nhóc khốn kiếp.
” Thật ra Pháp Điển cũng không tệ lắm, mặc dù bị gọi là Trần Hạo Nam của nhà máy Từ Tâm, nhưng cũng không hề mang mấy đứa nhóc đi lêu lổng, mà chuyện cứu Bán Hạ, có thể nói là hành hiệp trượng nghĩa, bây giờ ấn tượng của Hồ Khiết về cậu ấy càng ngày càng tốt.
Vào phòng láy máu, ánh mắt Cố Pháp Điển giống như con chó săn nhỏ.
Y tá lấy máu nháy mắt với Hồ Khiết: “Y tá trưởng, đây chính là đứa bé hoang dã đã hại chết em gái nhà Lâm Quân à?”Hồ Khiết suỵt một tiếng: “Đừng nói bậy.
” Chuyệ này mọi người đều biết, nhưng có ảnh hưởng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-om-muoi-muoi-dang-yeu-trong-sinh/426629/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.