Mặt Trương Vi Vi đỏ bừng đến tận mang tai. Cảm giác như bị người ta lột sạch thể diện giữa chốn đông người, cô ta chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nước mắt không kìm được mà dâng lên trong khóe mắt.
Lục Trầm thấy cô ta rưng rưng, cũng biết mình nói hơi nặng lời. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không làm rõ ràng ngay lúc này, sau này cô ta còn tiếp tục gây chuyện, thì vợ chồng anh sẽ không được yên ổn.
Hơn nữa, anh muốn cô ta từ bỏ hoàn toàn hy vọng.
"Cô thấy ấm ức lắm sao?"
Dù có ấm ức, Trương Vi Vi cũng không thể phản bác. Là do cô ta tự chuốc lấy, nên chỉ có thể lắc đầu.
"Vậy thì đừng khóc nữa."
Trương Vi Vi cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác hài lòng.
Người đàn ông này không tệ, đã biết giữ thể diện cho cô.
Việc anh thẳng thắn cắt đứt với Trương Vi Vi ngay trước mặt cô, không để cô ta có đường lui, chứng tỏ anh chẳng hề áy náy với mối quan hệ này. Điều đó càng chứng minh rằng tình cảm của Trương Vi Vi chỉ là đơn phương.
Cô chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự châm biếm nhẹ nhàng:
"Bác sĩ Trương, chồng tôi tính cách hơi thẳng, cô đừng để bụng nhé. Anh ấy không cho cô gọi vậy cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi."
Tần Chiêu Chiêu khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt:
"Trên đời này, đâu có chuyện một cô gái chưa kết hôn lại cứ suốt ngày gọi một người chẳng phải thân thích là 'anh' như thế.
Dù giữa hai người không có gì, người ngoài nhìn vào cũng sẽ bàn tán.
Cô không nghĩ cho chồng tôi thì cũng nên nghĩ cho Dương Khang chứ? Với tư cách là bạn trai cô, cô không sợ người ta dị nghị sao?"
Lục Trầm nghe vậy thì nhíu mày, rõ ràng có chút bất ngờ.
Trương Vi Vi giật bắn người, mặt cắt không còn giọt máu.
"Cô nói bậy! Tôi với Dương Khang không có quan hệ gì cả! Chúng tôi chỉ là bạn bình thường!"
Tần Chiêu Chiêu nhướn mày, ánh mắt lạnh lùng:
"Hôm qua, cô cầm dao ép tôi và chồng tôi ly hôn, tôi không đồng ý thì cô tự cắt tay mình rồi vu khống tôi.
Chính ủy Hứa đã phải đích thân đến giải quyết.
Dương Khang cũng khẳng định trước mặt Chính ủy Hứa rằng hai người là một đôi.
Sao hôm nay cô đã vội phủ nhận rồi? Hay là… cô sợ tôi nói cô 'bắt cá hai tay'?"
Trương Vi Vi há miệng, nhưng không thể nói được lời nào.
Bởi vì những gì Tần Chiêu Chiêu nói đều là sự thật!
Lục Trầm nghe xong, sắc mặt lập tức trầm xuống, ánh mắt tối sầm lại:
"Hôm qua đã xảy ra chuyện gì?"
Tần Chiêu Chiêu biết nếu tiếp tục nói nữa, e rằng Trương Vi Vi sẽ không còn mặt mũi nào.
Cô mỉm cười, nhẹ nhàng đáp:
"Chuyện này để về nhà rồi em nói cho anh nghe."
Lục Trầm rất tò mò về những điều Tần Chiêu Chiêu đã trải qua tối qua, nhưng cô không muốn nói, anh cũng không ép. Điều khiến anh thấy thoải mái nhất chính là cách cô gọi anh – "chồng tôi". Nghe đi nghe lại mấy lần, trong lòng anh bỗng thấy dễ chịu vô cùng.
Có vẻ như cô đã dần tha thứ cho anh.
Trương Vi Vi vốn đã chuẩn bị tinh thần rằng Tần Chiêu Chiêu sẽ kể lại hết chuyện hôm qua, nhưng đợi mãi vẫn không thấy cô ấy nhắc đến. Cô ta thầm thở phào nhẹ nhõm. Nếu chuyện bị lật ra ngay trước mặt nhiều người như thế này, chắc chắn cô ta sẽ không chịu nổi.
Lục Trầm cũng không muốn làm căng với Trương Vi Vi, dù sao sau này vẫn còn phải làm việc chung. Anh bình thản nói:
"Dương Khang là một chàng trai tốt. Nếu hai người đến được với nhau, tôi thật lòng chúc phúc."
Sắc mặt Trương Vi Vi tối sầm. Cô ta đã hoàn toàn thất vọng về Lục Trầm, mà Tần Chiêu Chiêu cũng chẳng phải dạng dễ đối phó. Biết không thể chiếm được lợi thế, cô ta đành nhận thua.
"Anh yên tâm, sau này tôi sẽ không gọi anh là 'anh Lục Trầm' nữa. Mọi người về đi. Tôi ở lại chăm sóc Tiểu Quân. Khi nào bố mẹ tôi đến, phiền anh đón họ đến nhà khách giúp."
Mặc dù bệnh viện có y tá, nhưng vẫn cần người thân chăm sóc Tống Tiểu Quân.
Lục Trầm không phản đối ngay mà chỉ nhàn nhạt đáp: "Cô ở lại trước, tôi sẽ về tìm chiến sĩ khác thay cô. Tiểu Quân còn phải nằm viện ít nhất mười ngày, nửa tháng. Bệnh viện của doanh trại cũng cần người nữa."
Trương Vi Vi không còn cách nào khác, chỉ có thể gật đầu: "Tôi biết rồi."
Tần Chiêu Chiêu đến đây chủ yếu để xem có việc gì mình có thể giúp đỡ. Giờ thấy Tống Tiểu Quân đã phẫu thuật xong, sức khỏe ổn định, cô cũng không cần phải lo lắng nữa. Sau khi nói lời tạm biệt, cô cùng mọi người rời khỏi phòng bệnh.
Trên đường đi, Tần Chiêu Chiêu chợt nhớ đến lời Trương Vi Vi nói khi nãy, liền quay sang hỏi Lục Trầm:
"Trương Vi Vi bảo anh đưa bố mẹ cô ta đến nhà khách là có ý gì?"
Lục Trầm cười nhạt: "Bố mẹ cô ta đi chơi, chụp ảnh ở nơi nhạy cảm, bị người của Tiểu đoàn 2 phát hiện, bây giờ đang bị giữ lại thẩm tra."
Tần Chiêu Chiêu sửng sốt: "Việc đó xảy ra khi nào?"
"Hai ngày trước. Người của Tiểu đoàn 2 gọi điện cho anh, lúc đó anh mới biết chuyện. Anh đã đến và đưa Trương Vi Vi về. Vì bố mẹ cô ấy không phải quân nhân, chỉ đến thăm thân, nên phải qua thẩm tra."
Tần Chiêu Chiêu ngẫm nghĩ, hai ngày trước chẳng phải đúng vào hôm cô thấy Lục Trầm và Trương Vi Vi cùng xuống xe Jeep trước cửa văn phòng sao? Lúc ấy cô đã giận anh, nhưng hóa ra là vì chuyện này.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.