Mặt Trương Vi Vi đỏ bừng đến tận mang tai. Cảm giác như bị người ta lột sạch thể diện giữa chốn đông người, cô ta chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó để chui xuống.
Nước mắt không kìm được mà dâng lên trong khóe mắt.
Lục Trầm thấy cô ta rưng rưng, cũng biết mình nói hơi nặng lời. Nhưng nghĩ kỹ lại, nếu không làm rõ ràng ngay lúc này, sau này cô ta còn tiếp tục gây chuyện, thì vợ chồng anh sẽ không được yên ổn.
Hơn nữa, anh muốn cô ta từ bỏ hoàn toàn hy vọng.
"Cô thấy ấm ức lắm sao?"
Dù có ấm ức, Trương Vi Vi cũng không thể phản bác. Là do cô ta tự chuốc lấy, nên chỉ có thể lắc đầu.
"Vậy thì đừng khóc nữa."
Trương Vi Vi cúi đầu, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Tần Chiêu Chiêu nhìn cảnh tượng trước mặt, trong lòng dâng lên cảm giác hài lòng.
Người đàn ông này không tệ, đã biết giữ thể diện cho cô.
Việc anh thẳng thắn cắt đứt với Trương Vi Vi ngay trước mặt cô, không để cô ta có đường lui, chứng tỏ anh chẳng hề áy náy với mối quan hệ này. Điều đó càng chứng minh rằng tình cảm của Trương Vi Vi chỉ là đơn phương.
Cô chậm rãi lên tiếng, giọng điềm tĩnh nhưng mang theo sự châm biếm nhẹ nhàng:
"Bác sĩ Trương, chồng tôi tính cách hơi thẳng, cô đừng để bụng nhé. Anh ấy không cho cô gọi vậy cũng chỉ là muốn tốt cho cô thôi."
Tần Chiêu Chiêu khẽ nghiêng đầu, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt:
"Trên đời này, đâu có chuyện một cô gái chưa kết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2078023/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.