Bà không bước hẳn ra ngoài mà chỉ đứng ngay cửa, ló đầu nhìn.
Tần Chiêu Chiêu vừa xuống xe, thấy mẹ chồng đứng chờ liền cười: "Lạnh lắm phải không mẹ? Mau vào nhà đi ạ."
Dù mặc nhiều áo, nhưng đứng ngoài trời rét căm căm, cô vẫn không khỏi rùng mình. Cô kéo chặt cổ áo, quay sang Lục Trầm còn ngồi trên xe dặn dò:
"Em vào trước đây, đống đồ mua ở nhà Lục Dao đừng lấy ra nhé."
"Ừ, anh biết rồi. Em vào đi, đừng đứng ngoài lâu kẻo lạnh."
Tần Chiêu Chiêu không chần chừ thêm, bước nhanh vào nhà.
Dư Hoa thấy vậy cũng vội khép cửa, vừa đi vào vừa hỏi:
"Lạnh thế này, sao hai đứa về muộn vậy?"
Tần Chiêu Chiêu cởi chiếc áo khoác dày, treo lên giá ở lối vào, cười đáp:
"Hôm nay công viên Ngọc Sơn đông nghịt người, cả trung tâm thương mại cũng vậy. Mẹ không biết đâu, người đông đến mức đi lại cũng phải chen lấn. Trong đó nóng đến mức đổ cả mồ hôi.
Vui quá nên bọn con ở lại chơi thêm chút nữa."
Dư Hoa gật đầu cười: "Tết sắp đến rồi, người ta được nghỉ nên ra ngoài chơi. Bình thường thôi mà."
Tần Chiêu Chiêu theo mẹ chồng vào phòng khách. Vừa thấy Lục Quốc An, cô liền cười chào bố chồng:
"Bố ạ."
Lục Quốc An gật đầu, cười hiền từ. Tần Chiêu Chiêu nhìn quanh, nhận ra không thấy gia đình anh cả đâu, liền tò mò hỏi:
"Anh cả với chị dâu không có nhà ạ?"
"Bên ngoại của Tuệ Lan có vợ chồng Như Ý về chơi, Lục Phi đưa mẹ con Tuệ Lan qua đó thăm hỏi rồi."
Dư Hoa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2291487/chuong-541.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.