Khi đi ra, cô gặp Dư Hoa.
"An An và An Ninh mỗi đứa đã uống một bình sữa rồi, mới ngủ chưa lâu. Con không cần cho bú nữa đâu."
"Vâng, con biết rồi. Mẹ cũng nghỉ ngơi sớm đi ạ."
Dư Hoa gật đầu, trở về phòng. Tần Chiêu Chiêu cũng lên giường.
Nhưng cô vẫn trằn trọc không ngủ được. Trong lòng không ngừng nghĩ về chuyện của Thanh Thanh. Không biết bao lâu sau, cô mơ màng thiếp đi. Đến khi tỉnh lại, ánh mặt trời đã len qua khung cửa sổ.
Nhìn đồng hồ đầu giường, vừa đúng bảy giờ rưỡi. Cô liếc sang giường trẻ con, giật mình khi không thấy An An và An Ninh đâu.
Dụi mắt, cô vội xuống giường, mặc quần áo rồi đi ra ngoài.
Ngoài phòng khách, mọi người đã ngồi đó, không ai nói gì, chỉ lặng lẽ chờ điện thoại từ Hứa An Hoa.
An An và An Ninh đang được Vương Tuệ Lan và Dư Hoa bế trên tay.
Tần Chiêu Chiêu bước tới. Dư Hoa nhìn thấy cô, dịu dàng nói: "Con dậy rồi à?"
Cô ngồi xuống bên cạnh bà, đưa tay ra: "Mẹ, đưa An Ninh cho con."
"Mẹ đã cho hai đứa uống sữa bột rồi, con không cần cho bú đâu."
Tần Chiêu Chiêu bế lấy An Ninh. Nhìn thấy mẹ, cậu nhóc cười đến độ đôi mắt cong như vầng trăng non.
Cô nhẹ giọng hỏi: "Có tin gì từ Hứa An Hoa chưa mẹ?"
"Vẫn chưa."
Lời bà vừa dứt, chuông điện thoại chợt réo vang, phá tan bầu không khí im lặng.
Tất cả ánh mắt lập tức đổ dồn về chiếc điện thoại trên bàn.
Không ai vội nhấc máy. Dường như ai cũng sợ phải
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2291540/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.