“Con không thể hại bố. Lần này, con đứng về phía bố.”
“Bố quyết định thế nào, con cũng ủng hộ.”
Thảo Hoa trừng mắt nhìn con gái, giọng nói the thé đầy phẫn nộ:
“Con nói gì? Con ủng hộ bố con bỏ mẹ sao? Mẹ đã nhìn lầm con rồi! Đồ vong ơn bội nghĩa! Biết thế, ngay từ khi sinh ra, mẹ đã bóp chết con từ trong bụng!”
Bảo Châu không đáp lại, chỉ nhìn về phía bố.
Tần Chiêu Chiêu đứng bên cạnh mà thấy lòng xót xa. Một cô gái lương thiện như vậy… lại có người mẹ như thế này.
Thảo Hoa không trông cậy được vào con gái, liền quay sang con trai út.
“Tiểu Bảo, con trai ngoan của mẹ… Chị con không giúp mẹ, nhưng con không thể bỏ rơi mẹ đâu! Mau bảo bố con đừng ly hôn đi!”
Tiểu Bảo còn nhỏ, nghe mẹ khóc lóc thảm thiết thì thấy thương. Nhớ lại lời mẹ dọa trước đó, cậu bé càng hoảng sợ.
Cậu bé ôm chặt chân bố, giọng nghẹn ngào:
“Bố, bố đừng ly hôn! Con không muốn có mẹ kế đâu! Mẹ kế là đồ xấu xa, sẽ đánh con!”
Cậu bé khóc nức nở, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tần Thành nhìn con trai nhỏ bé, lòng đau như cắt. Ông ta cúi xuống, ôm con vào lòng.
Nhìn cảnh này, Thảo Hoa thấy hy vọng lóe lên. Bà ta cũng bò dậy, đến bên cạnh Tần Thành, giọng nghẹn ngào cầu xin:
“Vì con trai, ông hãy bỏ qua mọi chuyện đi. Sau này chúng ta sẽ sống tốt.”
Tần Thành lạnh lùng đẩy vợ ra, ánh mắt đầy chán ghét.
"Một gia đình đang yên đang lành bị bà phá nát
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2291621/chuong-599.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.