Tần Thành thoáng tái mặt, không biết trả lời thế nào.
Lúc bàn bạc với Thảo Hoa, hai người đã thống nhất rằng cần đưa bố mẹ về nhà, bởi lẽ họ không thể thiếu tiền lương hưu.
Vừa rồi ông ta đồng ý trả lại sổ tiết kiệm chỉ để xoa dịu tình hình, khiến bố mẹ bớt ác cảm mà chịu quay về.
Nhưng giờ, anh cả lại nói không được đụng vào tiền lương hưu nữa, thậm chí còn phải bỏ tiền túi ra nuôi bố mẹ…
Tần Thành siết chặt tay, trong lòng rối như tơ vò.
Tần Thành đứng đó, không dám nhận lời. Anh ta biết rõ, anh cả chắc chắn còn chưa tung hết chiêu bài. Lúc này, nếu trả lời bừa, e rằng sẽ rơi vào bẫy.
Nhất thời, anh ta chẳng biết phải phản ứng thế nào.
"Trả lời đi." Tần Trung lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như nhìn thấu ruột gan đối phương.
Tần Thành cảm giác bản thân như bị lột sạch quần áo, trần trụi trước mặt anh cả. Cảm giác này khiến anh ta tức giận đến mức lồng ngực phập phồng kịch liệt.
"Anh cả, chẳng lẽ anh cũng nhắm vào tiền lương hưu của bố?" Tần Thành cười lạnh, ánh mắt đầy vẻ châm chọc.
Tần Trung lắc đầu, giọng điệu kiên định: "Anh không quan tâm đến tiền lương hưu của bố. Anh chỉ muốn biết, chú muốn đón bố mẹ về vì thật lòng muốn chăm sóc họ, hay vì khoản tiền đó?"
"Anh không phải đang giúp tôi và bố mẹ hòa giải, mà là đang cố tình kích động để mọi người trở mặt thành thù!" Tần Thành lớn tiếng phản bác.
"Chú không trả lời thẳng câu hỏi của
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-chong-toi-la-si-quan-cuong-me-vo/2291636/chuong-590.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.