Cô thuê một chiếc bàn nhỏ trước tiệm tạp hóa gần nhà máy, bày xà phòng thơm lên ngay ngắn. Ánh mắt kiên định, cô thầm nghĩ: Dùng chính đôi tay kiếm sống, chẳng có gì đáng xấu hổ cả. “Bán xà phòng thơm đây! Xà phòng vừa thơm, vừa sạch, ai mua nào!” Giọng Khương Ngư vang lên rõ ràng, không chút ngại ngùng. Để làm ăn phát đạt, cô hiểu rằng chỉ có “mặt dày” và “to gan” mới thu hút được khách. Dù đeo khẩu trang kín mít, giọng nói nhẹ nhàng, pha chút khẩu âm miền Nam của cô vẫn khiến nhiều người chú ý. Giọng nói ấy như làn gió mới giữa những giọng phương Bắc thô cứng. Đúng lúc đó, tiếng chuông tan ca vang lên, các nữ công nhân nhà máy dệt túa ra, túm năm tụm ba trò chuyện. Vừa nhìn thấy sạp hàng của Khương Ngư, vài người lập tức tò mò tiến lại gần. “Cô bán xà phòng thơm à?” “Đúng vậy, mời mọi người xem qua.” “Nhìn xà phòng của cô lạ nhỉ, không giống loại trong cửa hàng bách hóa.” “Đây là xà phòng tôi tự làm,” Khương Ngư mỉm cười giải thích, “có thêm cánh hoa hồng và tinh dầu hoa hồng, thành phần hóa học rất ít, an toàn hơn cho da.” Một công nhân khác cầm thử một bánh xà phòng, nghi ngờ hỏi: “Giá cả thế nào? Có đắt lắm không?” Khương Ngư không nao núng, tự tin đáp: Nghe đến đây, vài người bắt đầu xì xào.
“Nhìn thì đẹp đấy, nhưng dùng có sạch không?”
“Nếu không tin, mọi người có thể thử giặt quần áo tại đây. Giá cũng phải chăng, chỉ một đồng năm xu một bánh thôi.”
“Giá
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1011807/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.