Buổi tập kết thúc vào trưa, mọi người đã quen với bài hát và phối hợp khá tốt. Khương Ngư chuẩn bị ra về thì Hạ Tình vội gọi lại.
“Đồng chí Khương, chờ một chút!”
Khương Ngư hơi ngạc nhiên nhưng vẫn quay lại. “Có chuyện gì sao, đồng chí Hạ?”
Hạ Tình hít một hơi sâu, ánh mắt cô đầy nghiêm túc. Qua một buổi tập luyện, suy nghĩ của cô về Khương Ngư đã thay đổi. Cô nhớ đến những tiết mục của đoàn văn công – tuy tốt nhưng lâu nay không có sự đổi mới.
“Cô đừng gọi tôi là đồng chí Hạ nữa, cứ gọi tôi Hạ Tình là được. Tôi gọi cô là Khương Ngư, được chứ?”
Khương Ngư gật đầu, mỉm cười: “Được thôi.”
Hạ Tình nhanh chóng nói ra ý định của mình: “Khương Ngư, tôi muốn nhờ cô giúp đỡ đoàn văn công chúng tôi trong việc tập luyện tiết mục. Cô có thể dành chút thời gian không?”
Khương Ngư nhíu mày, bối rối: “Giúp thế nào? Tôi không hiểu rõ ý cô lắm.”
Hạ Tình kiên nhẫn giải thích: “Sáng nay khi cô dạy chúng tôi hát, tôi để ý thấy cô có cách nhìn rất khác về phần biểu diễn. Nói thật, các tiết mục trước đây của chúng tôi không tệ, nhưng đã quá cũ. Tôi muốn biết liệu cô có ý tưởng mới mẻ nào không?”
Hạ Tình vốn là người yêu nghệ thuật thực sự, không giống vài người khác trong đoàn chỉ muốn lấy đó làm cơ hội thăng tiến. Sự nghiêm túc trong ánh mắt cô khiến Khương Ngư hiểu rằng lời đề nghị này không phải xã giao.
Tuy nhiên, Khương Ngư vẫn từ chối khéo: “Chuyện này tôi không rành
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1011987/chuong-86.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.