Ý thức được tình huống hiện tại, Khương Ngư đỏ mặt, vội đẩy mạnh Hoắc Diên Xuyên ra. Bất ngờ không phòng bị, anh mất đà ngã thẳng xuống sông. Nước bắn tung tóe, Hoắc Diên Xuyên chỉ kịp ngẩng lên, nhìn cô với ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa bất lực.
Khương Ngư, thấy vậy, không nhịn được, bật cười thành tiếng, quên đi cơn mưa đang xối xả trút xuống.
Cơn mưa Tây Bắc vẫn trút xuống ào ạt, nước sông lạnh buốt len lỏi vào từng sợi vải trên cơ thể hai người. Toàn thân ướt sũng, ánh mắt Hoắc Diên Xuyên sáng rực nhìn chằm chằm Khương Ngư.
“Cô gái này, có phải mỗi lần tôi cứu cô, tôi đều phải nhận xui xẻo không?”
Giọng nói của anh không quanh co, trực tiếp nói ra ý nghĩ trong đầu.
Khương Ngư lập tức hiểu ý anh. Cô đỏ mặt khi nhớ lại lần trước mình lỡ tay tát anh. Tuy vậy, tính cách mạnh mẽ của cô không cho phép mình nhận thua, liền phản bác:
“Ai bảo anh ôm tôi, lại còn chiếm tiện nghi của tôi nữa. Với lại, nếu không phải anh bất ngờ xuất hiện, tôi cũng đâu thiếu chút nữa ngã xuống!”
Hoắc Diên Xuyên nghe xong, không nhịn được bật cười. Anh vừa giận vừa buồn cười trước cách "ngụy biện" của cô.
“Miệng lưỡi sắc bén thật đấy.”
Mưa càng lúc càng nặng hạt, Khương Ngư vội đánh trống lảng:
“Được rồi, mau đứng dậy đi, trời mưa lớn lắm rồi!”
Hoắc Diên Xuyên chẳng những không đứng dậy mà còn vươn tay ra, giọng điệu uể oải:
“Cô đẩy tôi ngã xuống, chẳng lẽ không định đỡ tôi dậy? Làm người phải có lương tâm chứ!”
Khương Ngư
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1012025/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.