Về đến nhà, Hoắc Diên Xuyên cố giữ bình tĩnh, không để lộ cảm xúc. Anh nghĩ, có lẽ Khương Ngư muốn giữ bí mật đến phút cuối.
Thấy vẻ mặt thoải mái của anh, Khương Ngư tò mò hỏi:
"Hôm nay hình như anh vui lắm?"
"Ừ, quả thật là rất vui."
Anh đáp, không che giấu, nhưng cũng không nói rõ lý do. Khương Ngư không để tâm, cô chỉ cười nhạt. Với cô, tình cảm dành cho Hoắc Diên Xuyên đã không còn như trước.
Tối đó, khi Khương Ngư đến lớp học, Hoắc Diên Xuyên lục tìm quần áo thì tình cờ nhìn thấy hai chiếc khăn quàng cổ, một màu xanh lam và một màu đỏ, được đặt ngay ngắn trong ngăn tủ. Anh cầm chiếc khăn lên, ngắm nhìn đường đan tinh tế.
"Đây chắc chắn là do cô ấy dành rất nhiều thời gian và công sức để làm," anh thầm nghĩ. Những lời nhóm vợ quân nhân ban sáng lại vang lên trong đầu anh, khiến lòng anh thoáng xao xuyến.
Anh biết chiếc khăn xanh lam là dành cho mình. Nhưng chiếc khăn đỏ? Chắc là cô ấy làm cho chính mình. Càng nghĩ, anh càng thấy ấm lòng.
Ngay lúc đó, Hoắc Diên Xuyên quyết định: Nếu cô ấy đã đặt mình trong lòng như vậy, thì mình cũng nên làm điều gì đó để thể hiện thành ý.
Anh lấy từ trong ngăn kéo ra một cuốn sổ tiết kiệm. Đó là toàn bộ số tiền anh đã dành dụm từ khi nhận trợ cấp, chưa từng động vào. Anh quyết định sẽ giao cuốn sổ này cho Khương Ngư.
Cuối cùng cũng đến thứ bảy. Chu Thiệu, đồng đội thân thiết của Hoắc Diên Xuyên, hào hứng đề
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1012148/chuong-121.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.