Khi màn đêm buông xuống, bên ngoài ngôi nhà vang lên tiếng cười đùa của đám đàn ông.
"Ngưu Đản à, tối nay làm chú rể rồi, biết phải làm gì chưa?"
"Ha ha, có cần bọn tao dạy không?"
Những lời nói tục tĩu vang lên, khiến Khương Ngư cảm thấy ghê tởm.
Sau khi tiệc tàn, Vương Lan Hoa dắt Ngưu Đản vào phòng, vừa đi vừa dặn dò:
"Đản à, nhớ kỹ lời mẹ dặn chưa? Phải làm gì thì con biết rồi đó!"
Ngưu Đản gật đầu lia lịa, cười ngây ngô. "Con nhớ rồi, mẹ!"
Vương Lan Hoa hài lòng gật đầu, đẩy Ngưu Đản vào phòng rồi khóa chặt cửa từ bên ngoài.
"Con ranh kia, tốt nhất hầu hạ cho đàng hoàng! Đừng để con trai tao không hài lòng!" Bà ta hét lớn qua khe cửa, giọng đầy vẻ thỏa mãn.
Ngưu Đản đứng trước mặt Khương Ngư, ánh mắt ngây dại, không nói một lời. Sự im lặng bất thường của anh ta khiến Khương Ngư càng thêm căng thẳng, nhưng cô biết, lúc này không được phép lùi bước.
"Hì hì, vợ... vợ... thơm." Ngưu Đản cười ngây ngô, từng bước tiến lại gần cô.
Cơ thể Khương Ngư lập tức căng cứng. Trong tay cô vẫn nắm chặt mảnh vỡ sắc nhọn, lòng bàn tay đau nhói nhưng cô không buông.
Khi bàn tay thô kệch của Ngưu Đản vừa chạm tới vai cô, Khương Ngư bất ngờ vung mảnh vỡ lên, cắt mạnh qua mặt anh ta.
Ngưu Đản đứng sững lại. Anh ta đưa tay lên sờ mặt, cảm nhận được chất lỏng ấm nóng đang chảy. Khi nhìn thấy máu trên tay mình, ánh mắt anh ta ngây ngốc, lộ rõ vẻ kinh hoàng.
"Máu... máu!"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117771/chuong-220.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.