Càng nghĩ, Từ Uyển càng cảm thấy hưng phấn. Hình ảnh gương mặt điển trai và dáng người cao ráo của Hoắc Diên Xuyên hiện lên trong đầu khiến cô ta không kìm được sự mong chờ. “Đến lúc đó, anh sẽ cần một người phụ nữ dịu dàng quan tâm. Đó chính là mình,” cô ta tự nhủ.
Để thực hiện kế hoạch, Từ Uyển đã bỏ ra không ít công sức. Cô ta âm thầm theo dõi, nắm rõ lịch trình hàng ngày của Khương Ngư, chứng tỏ bản thân không thiếu năng lực làm “gián điệp”.
Khương Ngư không hay biết gì về những nguy hiểm đang cận kề. Từ khi Hoắc Diên Xuyên rời nhà đã một tuần, cô vẫn bận rộn với công việc, học hành và kiếm tiền. Hôm nay, hiếm hoi có chút thời gian rảnh, cô quyết định vào thành phố dạo chơi, tiện thể mua ít vải để may vài bộ quần áo bông cho mùa đông.
Từ Uyển đã chờ sẵn ở bên ngoài từ sớm. Khi thấy Khương Ngư bước ra, cô ta lập tức bám theo.
Khương Ngư không đi xe đạp mà bắt xe buýt vào thành phố. Từ Uyển cũng nhanh chóng lên cùng chuyến xe, thậm chí còn cười chào hỏi.
“Khương Ngư, cô đi đâu thế?”
Khương Ngư thoáng liếc qua, đáp lại bằng một ánh mắt thờ ơ. “Tôi đi thành phố,” cô nói ngắn gọn, rồi quay mặt đi, không muốn tiếp tục đối thoại.
Nụ cười trên môi Từ Uyển khựng lại, vẻ mặt cô ta thoáng trở nên cứng ngắc. Trong lòng, cô ta gầm lên: “Đồ khốn! Cứ đắc ý đi, tao muốn xem mày còn cười được đến khi nào!” Khi xe đến trung tâm thành phố, Khương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117778/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.