Nhưng Vương Lan Hoa không phải kẻ ngốc. Bà ta liếc nhìn Từ Uyển, giọng nghi hoặc:
“Cô gái, cô muốn nói gì thì nói thẳng ra. Người nhà quê chúng tôi không hiểu mấy lời vòng vo đâu. Với lại, tôi nghe nói Khương Ngư đã kết hôn với một người làm sĩ quan quân đội rồi, lại còn làm quản lý xưởng lớn. Làm sao cô ta có thể cưới Ngưu Đản nhà tôi được?”
Từ Uyển mỉm cười, ra vẻ bí hiểm.
“Thím, chuyện là thế này. Đúng là Khương Ngư đã kết hôn và làm xưởng trưởng, nhưng mà quan hệ giữa cô ta và chồng không tốt lắm. Hơn nữa, xưởng của cô ta gần đây gặp vấn đề lớn, có khả năng phải bán đi. Tuy vậy, trong tay cô ta vẫn còn rất nhiều tiền. Cháu nghĩ, đây chính là cơ hội cho nhà mình.”
Vương Lan Hoa nhíu mày, chưa hoàn toàn hiểu ý.
“Cơ hội gì? Cô nói rõ xem nào!”
Từ Uyển tỏ vẻ kiên nhẫn, nói thẳng:
“Chồng của Khương Ngư muốn ly hôn với cô ta, nhưng Khương Ngư không chịu. Anh ấy là sĩ quan quân đội, không muốn làm lớn chuyện nên mới nhờ cháu nghĩ cách. Ý cháu là, nếu mọi người đưa được Khương Ngư đi, anh ấy sẽ càng biết ơn mọi người hơn.”
Nghe đến đây, sắc mặt Vương Lan Hoa đanh lại, giọng đầy khinh miệt:
“Ý cô là bảo chúng tôi đi nhặt đồ rác rưởi về à? Một đôi giày rách bị người ta chơi nát rồi, còn bắt con trai tôi nhận về làm gì?”
Thái độ của bà ta khiến Từ Uyển thoáng giật mình, nhưng cô ta nhanh chóng trấn tĩnh lại. Với một nụ cười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117781/chuong-213.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.