Bữa ăn cứ thế tiếp tục, Khương Ngư ăn không nhiều, nhưng sức ăn của Tân Dã thì lại không hề nhỏ.
Cuối cùng, toàn bộ thức ăn trên bàn đều bị quét sạch.
Sau khi ăn xong, Tân Dã hơi lúng túng.
Cậu có phải… đã ăn quá nhiều rồi không?
Ngược lại, Khương Ngư chẳng hề để ý, thậm chí còn vươn tay nhéo nhéo cánh tay cậu.
"Cũng không biết em ăn nhiều thế mà thịt đi đâu hết rồi, sức lực thì vẫn lớn kinh khủng."
Cô nhìn cậu, bỗng nghiêm túc nói tiếp:
"Có điều, quán đồ kho của chị tuy không lớn, nhưng cũng thừa sức nuôi em. Vậy nên, chàng trai trẻ, vì khẩu phần ăn của mình, em phải cố gắng làm việc đấy!"
Khương Ngư không rõ Tân Dã đã trải qua những gì, nhưng cô có thể nhận ra cậu là một người có lòng tự trọng rất cao.
Loại người như thế này, nếu không được đối xử đúng cách, rất dễ bị đánh gục.
Nếu có thể, cô muốn giúp cậu sống tốt hơn một chút, hạnh phúc hơn một chút.
Tân Dã nghe xong, im lặng một lúc, sau đó gật đầu.
"Vâng."
Nói xong, cậu chủ động đứng dậy, cầm chén đĩa mang đi rửa.
Khương Ngư hơi bất ngờ, nhưng rất hài lòng với sự chủ động của cậu.
Thực ra, cô định để Tân Dã nghỉ ngơi vài ngày, nhưng cậu lại nói mình đã khỏe rồi, không cần nghỉ nữa.
Cậu không biết nấu ăn, cũng không biết làm món kho, nhưng ít nhất có thể làm trợ thủ, giúp cô sơ chế nguyên liệu.
Tân Dã đã nói vậy, Khương Ngư cũng không từ chối. Dù sao, sức lực lớn như thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117902/chuong-352.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.