Khương Ngư lại bưng thêm một bát nữa.
Rồi một bát nữa.
Đến khi Tân Dã đặt đũa xuống, đã là bát thứ ba.
Khương Ngư nhìn cái nồi trống không, cảm thấy có chút choáng váng. Cô hiểu vì sao người ta nói mấy thằng nhóc đang tuổi ăn tuổi lớn có thể ăn chết lão tử rồi. Tân Dã xoa bụng, có chút tiếc nuối. Nếu còn, cậu nghĩ mình vẫn có thể ăn thêm hai bát nữa. Khương Ngư rót cho cậu một ly nước. Tân Dã nhận lấy, uống một hơi cạn sạch. Nhìn dáng vẻ cậu ta như thể chưa bao giờ được ăn uống tử tế vậy. Khương Ngư bỗng nhiên bật cười, trêu chọc: "Em không sợ chị bỏ thuốc à?" Dù sao nãy giờ cô đã thấy rõ, cậu bé này cực kỳ cảnh giác, nhưng lại uống nước một cách tự nhiên như thế. Tân Dã lau miệng, ngước mắt nhìn cô: "Nhìn chị không phải người như vậy." Khương Ngư thoáng sững người. Không hiểu sao, sự tín nhiệm đơn giản này lại khiến lòng cô mềm đi đôi chút. Chỉ là, có một điều Tân Dã không nói. Ngay cả khi có thuốc trong đó, cậu cũng không sợ. Những người từng huấn luyện cậu, đã bắt cậu uống đủ loại thuốc rồi. Những thứ bình thường đó, không có tác dụng với cậu. Sau khi ăn xong, Khương Ngư lấy ra hai mươi đồng, đặt lên bàn. "Nhà chị nhỏ, em cũng thấy rồi đấy. Chị không thể giữ em lại được." Cô nhét tiền vào tay cậu, đồng thời đưa thêm một cây dù. "Ở đây có hai mươi đồng, đêm nay em có thể tìm một nhà khách để ở lại." Tân Dã liếc nhìn cô,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1117911/chuong-346.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.