“Mọi chuyện qua rồi. Trước đây, anh từng nghĩ mình chẳng có gì để mất, không sợ đau cũng chẳng sợ chết. Nhà anh không chỉ có mình anh là con, ông nội cũng không chỉ có mỗi anh là cháu trai. Nếu sự hy sinh của anh có thể đổi lấy hòa bình, anh chẳng ngại gì cả.”
Anh dừng lại, ánh mắt nhìn sâu vào cô:
“Nhưng giờ khác rồi. Từ khi có em, anh trở nên ích kỷ. Anh không muốn xa em, chỉ muốn ở bên em mãi mãi.”
Đôi mắt đen của anh sáng lên, giống như một bầu trời đầy sao.
“Trước đây khi bị thương, anh luôn tự gánh chịu một mình, tưởng rằng mình không sợ bất cứ điều gì. Nhưng lần này, có em ở bên, anh vừa lo em buồn, lại vừa hạnh phúc, bởi vì em quan tâm đến anh.”
Khương Ngư lặng đi, cảm thấy tim mình như thắt lại. Cô nhẹ nhàng nói, giọng nghèn nghẹn:
“Đồ ngốc.”
Hoắc Diên Xuyên không hề tức giận trước lời trách móc của Khương Ngư, chỉ cười khẽ, đôi mắt đầy vẻ nghịch ngợm:
“Nhóc, tranh thủ bóng đêm, anh có thể hôn em được không?”
Chuyện diễn ra thế nào, Khương Ngư cũng chẳng rõ nữa. Chỉ biết rằng, chẳng mấy chốc cô đã bị Hoắc Diên Xuyên kéo vào lòng, cả hai quấn quýt không rời.
“Không được đâu, bây giờ anh không thể làm vậy…”
Sáng hôm sau, Khương Ngư nhìn chiếc ga giường nhàu nhĩ, bất giác thở dài, mặt lộ vẻ bực bội:
“Tất cả là tại anh đấy.”
Hoắc Diên Xuyên nhìn cô, ánh mắt tràn đầy thích thú. Anh đặc biệt yêu bộ dạng nửa muốn giận mà không thể giận của cô
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118020/chuong-273.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.