Thực tế, Nhạc Hồng Linh không hề nhàn rỗi. Sau hai lần bị Khương Ngư làm mất mặt, cô ta tạm thời không dám đến chỗ Hoắc Diên Xuyên, nhưng lại bắt đầu tiếp xúc với những người khác trong đại viện quân khu.
Một buổi chiều, một chị quân tẩu tò mò hỏi:
“Nhà báo Nhạc, sao trông cô tiều tụy thế?”
Nhạc Hồng Linh khẽ thở dài, giọng điệu như than thở nhưng lại đầy ẩn ý:
“Thật ra cũng không có gì đâu. Hoắc đoàn trưởng vì tôi mà bị thương, tôi muốn chăm sóc anh ấy, nhưng đồng chí Khương hình như hiểu lầm gì đó, mắng tôi một trận. Tôi sợ lại làm phiền nên không dám đi nữa.”
Những lời này, người nghe đều hiểu rõ ẩn ý phía sau. Nhạc Hồng Linh giả bộ không để ý, tiếp tục nói:
“Thật ra, xưởng sản xuất của các chị rất tốt, đồng chí Khương đúng là giỏi giang. Hoắc đoàn trưởng có một người vợ như vậy thì công việc chắc chắn sẽ thuận lợi.”
Cô ta chậm rãi nhấp một ngụm trà, ánh mắt dường như suy tư điều gì đó rồi cười nhẹ:
“Tôi còn nghe nói lãnh đạo cấp trên muốn tiến cử đồng chí Khương đi bồi dưỡng. Biết đâu sau này cô ấy sẽ trở thành chủ nhiệm hay gì đó. Đúng là giỏi thật!”
Cô ta cố ý thở dài, giọng như đùa cợt:
“Nhưng mà tôi nghĩ, thật đáng tiếc vì những người vất vả nhất trong xưởng lại là các chị. Đồng chí Khương bày mưu nghĩ kế, nhưng người làm việc nặng nhọc chính là các chị, phải không? Nếu có ai được nhận vinh dự hay phần thưởng gì, đáng ra phải là các
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118023/chuong-271.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.