Nhạc Hồng Linh cứng họng, chưa kịp nói gì thì trong phòng bệnh, giọng Hoắc Diên Xuyên yếu ớt vang lên.
“Khương Ngư… Khương Ngư…”
Cả căn phòng chìm vào im lặng. Gương mặt Nhạc Hồng Linh tái mét, trong khi Khương Ngư chỉ đứng yên, ánh mắt nhìn vào người đàn ông trên giường bệnh.
Bác sĩ bước vào, nghiêm nghị nói:
“Bệnh nhân cần nghỉ ngơi. Ngoài người nhà, những người khác vui lòng ra ngoài.”
Nhạc Hồng Linh đành miễn cưỡng rời đi, ánh mắt vẫn không cam lòng. Trước khi đi, cô ta nhìn Hoắc Diên Xuyên, rồi quay sang liếc Khương Ngư một cái.
Dưới ánh đèn mờ nhạt trong phòng bệnh, Khương Ngư ngồi bên cạnh giường, ánh mắt lặng lẽ rơi trên khuôn mặt nhợt nhạt của Hoắc Diên Xuyên. Dáng vẻ anh ngủ say trông thật bình yên, nhưng sắc thái yếu ớt ấy lại khiến tim cô thắt lại từng hồi.
Cô nhẹ nhàng đặt tay lên gò má của anh, ngón tay khẽ vuốt ve đường nét kiên nghị mà cô đã quen thuộc. Đáy lòng cô dâng lên một nỗi đau khó diễn tả, xen lẫn sự lo lắng và cảm giác không cam lòng. Người đàn ông này, ngay cả khi bất tỉnh, vẫn khiến cô vừa yêu thương vừa khổ sở.
Khương Ngư hít một hơi sâu, cố gắng dẹp đi dòng suy nghĩ miên man. Đây không phải là kiếp trước. Cô đã sống lại, và mọi thứ đã thay đổi. Dù Nhạc Hồng Linh có xuất hiện hay không, Hoắc Diên Xuyên vẫn là người cô quyết định cho một cơ hội để bắt đầu lại.
Đột nhiên, bàn tay cô bị siết chặt. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt dịu dàng của Hoắc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118034/chuong-263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.