A Ly thì được diện một bộ màu đỏ tươi, trên áo thêu hình con thỏ – biểu tượng tuổi của bé. Khuy áo trang trí bằng vàng và ngọc, trông vừa đáng yêu vừa quý phái.
Còn Khương Ngư chọn cho mình một bộ màu xanh nhạt, điểm xuyết những bông hoa sen tinh tế, mang đến cảm giác thanh thoát và dịu dàng.
Cô nhìn Tân Dã, cười trêu:
"Chờ em lớn hơn chút nữa, không biết sẽ khiến bao nhiêu cô gái si mê đây."
Tân Dã mím môi, nhịn cười không nổi. Nhưng đúng lúc này—
"Mẹ… Mẹ…"
Không khí như đông cứng lại.
Khương Ngư và Tân Dã đều trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình.
"A Ly! Vừa rồi con gọi mẹ đúng không?"
"Mẹ… Mẹ…"
"Bé ngoan! A Ly của chúng ta giỏi quá!"
Khương Ngư vui sướng ôm chầm lấy con, trái tim như tan chảy. Bảo bối của cô, đáng yêu thế này làm sao mà không cưng cho được!
—
Cùng thời điểm đó, ở một nơi khác…
Hoắc Diên Xuyên đi dọc con phố tấp nập. Khu vực này có khá nhiều người Hoa, nhưng anh không có ý định nán lại lâu. Anh vốn chẳng thích những chỗ đông người, chỉ muốn nhanh chóng rời đi.
Đúng lúc ấy, một giọng nói cất lên từ phía quầy hàng ven đường:
"Tiên sinh, xem bói không?"
Hoắc Diên Xuyên khựng lại, nhìn về phía người đàn ông đang cất tiếng. Đó là một người đeo kính râm, mặc trường bào, trông có vẻ kỳ lạ.
Anh nhíu mày, nghĩ thầm: Ở nước ngoài mà cũng có người hành nghề bói toán à? Nhưng anh không có hứng thú với mấy thứ này. Từ trước đến nay, anh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118064/chuong-387.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.