Cả nhà kia vốn có phần phách lối, nhưng sau khi chứng kiến cảnh tượng vừa rồi, ai nấy đều câm nín như bị ai bóp cổ, không dám hó hé một lời.
Ngay cả đứa bé trai lúc nãy còn khóc lóc đòi ăn chân vịt cũng sợ đến cứng người. Nhưng nhìn thấy trên bàn vẫn còn nhiều đồ ăn hấp dẫn, mùi thơm của chân vịt quyến rũ đến nỗi nước miếng cũng sắp chảy ra, thằng bé lại lấy hết dũng khí, muốn tiến đến gần Khương Ngư.
Chỉ là lần này, nó còn chưa kịp bước tới đã bị Tân Dã túm cổ áo, xách lên như con gà con, rồi thẳng tay ném ra ngoài, ngã lăn lóc bên cạnh bà nội nó.
Bà mẹ chồng kia lúc này mới hoàn hồn, nhìn thấy cháu trai yêu quý bị ném xuống đất thì lập tức tru tréo:
"Ôi ông trời ơi! Cả cái phòng này chết hết rồi à? Người già ở quê chúng tao đi đến đâu mà chẳng được nể nang mấy phần? Không ngờ đến đây lại bị một con đĩ và một con chó săn bắt nạt! Các người còn đứng đó làm gì? Mẹ mấy đứa sắp bị người ta đè đầu cưỡi cổ rồi, còn không ra tay đi!"
Bà ta càng nói càng hăng, như thể mình là người bị hại đáng thương nhất thế gian.
Nhưng Tân Dã chẳng buồn để tâm đến tiếng gào thét chói tai ngoài kia. Cậu chỉ cúi xuống, nhìn Khương Ngư:
"Chị không sao chứ?"
"Không sao, may mà em về kịp."
Khương Ngư khẽ thở ra, tay đặt lên ngực, trái tim vẫn còn đập thình thịch vì căng thẳng.
Kiếp trước, cô đã không thể bảo vệ được
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118085/chuong-373.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.