Ngay lúc đó, một cán bộ công an lớn tuổi mỉm cười, nhìn Tân Dã rồi hỏi:
"Đồng chí Tiểu Khương này, em trai của đồng chí cao ráo, tay chân dài, tố chất không tệ đâu. Có muốn làm công an không?"
Tân Dã muốn lắc đầu.
Nhưng ánh mắt của Khương Ngư nhìn cậu chăm chú, như thể đang ra lệnh.
Cậu đành nuốt lời định nói, chậm rãi gật đầu.
"Muốn."
Vị cán bộ công an cười hài lòng: "Được! Vậy thì cố gắng luyện tập chăm chỉ. Biết đâu sau này, chúng ta lại trở thành đồng nghiệp!"
Ra khỏi đồn công an, hai người sóng vai đi trên con đường nhỏ.
Khương Ngư quay sang hỏi:
"Em không thích đồn công an, cũng không thích làm công an, đúng không?"
Tân Dã gật đầu, không hề do dự.
"Phải."
"Nhưng nếu chị muốn em trở thành công an thì sao?"
"Thì em cũng sẽ làm."
Giọng cậu thản nhiên như đang nói về một chuyện hiển nhiên.
Khương Ngư chợt dừng bước, nhìn cậu chăm chú, vẻ mặt nghiêm túc.
"Không phải, Tân Dã. Em không cần phải làm bất cứ điều gì chỉ vì ai khác. Em là người tự do, em có thể làm bất cứ điều gì em muốn, miễn là không phạm pháp."
Tân Dã im lặng vài giây, sau đó đáp ngắn gọn:
"Em không muốn làm gì cả."
Câu nói của cậu rất chân thành. Đối với cậu, cuộc sống vốn dĩ không có mục tiêu, trước đây gia nhập tổ chức ngầm cũng chỉ để sinh tồn. Sau khi thoát ra, cậu lựa chọn ở lại bên Khương Ngư vì chỉ muốn cô vui vẻ.
Khương Ngư khẽ nhíu mày.
"Tại sao em không thích đồn công an?"
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118097/chuong-365.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.