Cửa tiệm vẫn còn mùi đồ kho thơm lừng, nhưng không át đi được mùi rượu nồng nặc trên người Vương Lão Nhị. Khương Ngư nhìn chiếc chân vịt còn đang cầm dở trong tay ông ta, đôi mày cau lại đầy chán ghét.
"Vương Lão Nhị, ông nửa đêm mò vào tiệm tôi làm gì?" Cô khoanh tay, giọng điệu lạnh nhạt nhưng mang theo chút trào phúng.
Vương Lão Nhị bị đánh một trận tơi tả, nhưng vẫn cố vớt vát chút thể diện, gân cổ lên cãi:
“Tôi... tôi uống rượu say, ngửi thấy mùi thơm nên vô thức đi vào thôi. Mấy người không có quyền đánh tôi! Biết mấy người đang làm gì không? Cố ý gây thương tích! Tôi kiện mấy người lên quan phủ thì thằng nhóc kia phải vào tù mọt gông đấy!”
Khương Ngư bật cười, ánh mắt đầy châm biếm:
"Ông đúng là mặt dày không ai sánh bằng! Không chỉ ăn trộm, còn định ăn vạ đòi bồi thường? Ông nghĩ ai cũng ngu như ông chắc?"
Vương Lão Nhị bị nói trúng tim đen, lập tức cứng họng. Nhưng rồi lại vênh mặt lên, cố gắng tỏ ra đắc ý:
“Không phải sao? Rõ ràng là mấy người đánh tôi. Nếu không bồi thường, tôi sẽ kiện các người đến cùng!”
Lời vừa dứt, một cái tát giòn tan giáng thẳng vào mặt ông ta.
Vương Lão Nhị tròn mắt ngỡ ngàng. Không chỉ ông ta mà ngay cả Tân Dã cũng có chút kinh ngạc. Từ trước đến nay, trong mắt cậu, Khương Ngư luôn dịu dàng như một "tiểu tiên nữ," nhưng bây giờ...
“Đồ đàn bà thối! Mày dám đánh tao?” Vương Lão Nhị vừa hét lên, lại thêm một cái tát nữa giáng xuống
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118103/chuong-361.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.