“Mẹ ơi, tiền của anh cả không tiêu cho con thì chẳng lẽ lại để Khương Ngư tiêu? Thà để con dùng còn hơn!” Hoắc Tú Tú thản nhiên đáp, không thấy mình sai chút nào.
“Con nói gì cũng hay!” Tống Phương cười nhạt.
Bỗng, Hoắc Tú Tú hỏi: “À, mẹ, sao mẹ lại cho thím Vương về nhà sớm thế? Thím ấy không ở đây thì ai làm việc nhà?”
“Đợi anh cả con và Khương Ngư về, cứ để Khương Ngư làm. Cưới cô ta về đâu phải để làm cảnh. Đã không có học thức thì ít nhất cũng phải hữu dụng chứ.”
“Phải đó, người nông thôn làm việc tay chân quen rồi. Nhưng mà tay chân cô ta vụng về, mẹ nhớ nhắc cô ta đừng làm hỏng đồ trong phòng con.”
“Cô ta mà dám làm hỏng, mẹ không để yên đâu!” Tống Phương vừa dứt lời thì điện thoại reo.
Bà nhấc máy, giọng nói dịu dàng: “Alo, Diên Xuyên à? Khi nào con về thế?”
Nhưng ngay sau đó, giọng bà lập tức cao vút: “Cái gì? Không về? Ý con là sao?!”
Từ đầu dây bên kia, Hoắc Diên Xuyên giải thích: “Mẹ, năm nay con bận công việc nên không về được. Con sẽ gọi điện chúc Tết ông nội. Khương Ngư có mua ít quà cho mọi người, mẹ nhớ ra bưu điện lấy nhé.”
“Hừ! Con cứ bênh cô ta mãi! Tiền đâu mà cô ta mua quà? Không phải tiền của con sao? Nói thật đi, có phải tại Khương Ngư không muốn về không?”
Tống Phương nhanh chóng đoán ra. Bà biết rõ tính con trai mình, nếu không phải làm nhiệm vụ, anh nhất định sẽ về nhà.
“Không phải đâu, mẹ nghĩ xa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118121/chuong-249.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.