Trong khi đó, Hoắc Diên Xuyên lại hoàn toàn tập trung vào Khương Ngư. Anh lấy khăn lau sạch chén đũa cho cô, động tác vừa tỉ mỉ vừa tự nhiên. Khương Ngư chỉ chống cằm ngồi nhìn, chẳng động tay làm gì.
Cảnh này khiến cô phục vụ không khỏi khó chịu. Cô ta nghĩ thầm: “Rõ ràng không xứng, vậy mà lại được chiều chuộng như thế!”
Tại sao người phụ nữ kia có thể mặt dày đến vậy chứ, loại chuyện thế này không phải là phải do cô ta làm sao? Còn nữa, chiếc áo khoác mà cô ta đang mặc hình như có giá hai trăm đồng thì phải.
Cô ta lập tức đặt mạnh đồ ăn xuống bàn, nước canh suýt chút nữa bắn tới chiếc áo len trắng của Khương Ngư, Khương Ngư giật nảy mình, lập tức nhìn qua.
Trương Tiểu Hồng nhìn Khương Ngư với ánh mắt không hài lòng, giọng nói đầy sự chỉ trích:
"Cô làm gì thế hả!"
"Nữ đồng chí này, không phải là tôi nói cô đâu. Nhưng mà cô là phụ nữ, sao có thể để một người đàn ông hầu hạ mình thế này? Cô cũng quá không ra gì rồi."
Lời nói của Trương Tiểu Hồng khiến không khí càng trở nên căng thẳng. Khương Ngư liếc nhìn cô ta rồi bình tĩnh đáp: "Ồ, vậy cô lấy tư cách gì để nói câu này?"
Trương Tiểu Hồng không nhịn được, hỏi lại: "Cô, ý cô là sao?"
Khương Ngư không chút do dự trả lời: "Người đàn ông của tôi muốn phục vụ tôi, cô quản được sao? Hay là cô cho rằng nhà cô ở bờ sông nên mới quản rộng như vậy? Còn nữa, nam nữ bình
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1118127/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.