"Chúng ta đã gặp lại nhau thì cũng có lúc phải chia tay, như vậy không tốt sao?" Giọng nói của Khương Ngư lạnh lùng, ánh mắt không gợn chút cảm xúc. "Tôi đã nói rồi, tôi không xứng với anh. Anh có cuộc sống của anh, tôi có cuộc sống của tôi. Chúng ta—"
Cô chưa nói hết câu, đã bị một sức mạnh áp đảo đè xuống.
Đôi môi của cô bị cướp đoạt.
"Ưm!"
Hơi thở nóng rực của Hoắc Diên Xuyên bao trùm lấy cô, nụ hôn bá đạo đến mức khiến cô gần như nghẹt thở.
Mùi t.h.u.ố.c lá nhàn nhạt, xen lẫn với mùi gỗ trầm quen thuộc, khiến cô cảm thấy bức bối.
Cô cố gắng giãy giụa, nhưng lại không thể thoát khỏi sức mạnh của anh.
Cắn mạnh!
Mùi m.á.u tanh lan ra.
Hoắc Diên Xuyên hơi nhíu mày, rốt cuộc cũng buông cô ra.
"Chát!"
Một cái tát vang lên.
Khương Ngư trừng mắt nhìn anh, tức đến mức hai mắt cũng hơi đỏ lên.
Hoắc Diên Xuyên dùng mu bàn tay chạm vào khóe môi, m.á.u dính ra tay.
Anh bật cười.
"Em cắn mạnh thật đấy, giống hệt một con mèo hoang."
Lời nói nhẹ tênh nhưng lại khiến Khương Ngư càng tức giận.
"Anh có bệnh à?! Anh bị điên sao?!"
Hoắc Diên Xuyên vẫn bình tĩnh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm như xoáy nước.
"Anh bị điên sao? Ừ, có lẽ là vậy. Từ khi không tìm thấy em, anh đã phát điên rồi."
Câu nói trầm thấp của anh khiến Khương Ngư khựng lại, tim bỗng nhiên đập loạn nhịp.
Nhưng cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, gạt phắt đi cảm xúc vừa lóe lên.
"Hoắc Diên Xuyên, anh đừng như vậy. Thật
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1194741/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.