Chu Hoa Thiên cười nhẹ, vỗ nhẹ lên má cô ta như đang vuốt ve một con thú cưng.
“Đừng lo. Em tốt thế này, lại sạch sẽ như vậy, tôi không nỡ bỏ đâu.”
Nghe thế, Mạnh Lệ âm thầm thở phào, nhưng câu nói tiếp theo của Chu Hoa Thiên lại khiến cô ta khựng lại.
“Chỉ là, em cũng biết đấy, thằng nhóc ngu ngốc của tôi vừa từ ngoài trở về, chẳng biết gì cả. Tôi cần có người giúp chăm sóc nó.”
Mạnh Lệ không phải kẻ ngốc, cô ta lập tức hiểu ý.
“Em hiểu rồi.”
“Giỏi lắm.”
Chu Hoa Thiên hài lòng, kéo cô ta vào vòng tay, bắt đầu một hiệp nữa.
....................
Chu Dã đã bắn ra hàng ngàn viên đạn, đôi tay gần như rã rời, nhưng thành quả thu được lại không hề nhỏ. Kỹ thuật của cậu tiến bộ rõ rệt đến mức ngay cả huấn luyện viên đứng bên cạnh cũng không khỏi cảm thấy tự hào.
"Đúng là một mầm non tốt... Ông chủ có một đứa con trai rất cừ."
Lời khen này không chỉ dành cho tài bắn súng của Chu Dã mà còn bởi tâm tính trầm ổn của cậu.
Người bình thường dù làm gì cũng khó tránh khỏi dao động trong lòng, biểu cảm trên gương mặt ít nhiều sẽ thay đổi. Nhưng từ viên đạn đầu tiên đến viên đạn cuối cùng, Chu Dã vẫn giữ được sự bình tĩnh đáng kinh ngạc. Ánh mắt sắc bén, đôi tay vững vàng, không hề có một tia do dự hay lo lắng. Đây mới chính là người có thể gánh vác trọng trách của nhà họ Chu.
Không chỉ vậy, Chu Dã còn rất nghiêm khắc với bản thân. Cậu chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1194766/chuong-431.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.