Hoắc Thời Việt khựng lại, sắc mặt lập tức sa sầm. Cậu quay đầu thì thấy một cậu bé da ngăm đen đang cười toe toét nhìn mình.
Không thèm giải thích, Hoắc Thời Việt dứt khoát quay người bỏ đi.
Cậu bé kia – Chu Cảnh An – ngơ ngác gãi đầu, khó hiểu trước thái độ của "cô em gái nhỏ" này.
Sau đó, khi quay lại phòng khách, Chu Cảnh An lại thấy Hoắc Thời Việt ngoan ngoãn ngồi cạnh Khương Ngư. Không nén nổi thắc mắc, cậu bèn hỏi:
"Dì Khương Ngư, em gái xinh đẹp này là người nhà dì ạ?"
Lần này, không chỉ Khương Ngư, mà ngay cả Hoắc Diên Xuyên, Tống Thanh Ý và A Ly đều ngớ người.
"Em gái? Ý cháu là Thời Việt sao?"
Khương Ngư bụm miệng cười khẽ, Hoắc Diên Xuyên cũng không nhịn được mà cong môi.
Tống Thanh Ý bật dậy chạy đến bên cạnh Hoắc Thời Việt, cố ý gọi cậu bằng một giọng nũng nịu:
"Em gái~"
Chu Cảnh An đảo mắt nhìn mọi người xung quanh, cảm thấy có gì đó không đúng. Chẳng lẽ cậu nói sai gì rồi sao?
Chưa kịp nghĩ thêm, một giọng nói lạnh lùng vang lên:
"Tôi không phải em gái. Tôi là con trai."
Chu Cảnh An sửng sốt. Giọng nói này đúng là của một cậu con trai, tuy rằng trong trẻo, dễ nghe.
Nhưng... rõ ràng ngoại hình lại là một bé gái cơ mà?
Chu Cảnh An ngập ngừng, vô thức buột miệng:
"Nhưng sao trông cậu giống con gái thế?"
Mẹ của Chu Cảnh An có chút lúng túng, liền lên tiếng giải thích thay con trai mình:
"Thật xin lỗi nhé, cháu là Thời Việt phải không? Cảnh An chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1350852/chuong-619.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.