Thế nhưng, với Thời Việt, điều này không có gì to tát. Cậu bé không nghĩ mình khác biệt, nhưng Khương Ngư thì biết rõ—có lẽ con trai cô sở hữu một trí nhớ siêu phàm, nghe qua là không quên.
Khương Ngư đem chuyện này kể với Hoắc Diên Xuyên. Anh im lặng một lúc rồi mới lên tiếng. Thực ra, cả hai chưa bao giờ đặt kỳ vọng phải nuôi dạy con cái thành thiên tài hay hơn người. Điều họ mong muốn chỉ là con cái được hạnh phúc. Dù sao thì gia đình cũng đã có đủ đầy mọi thứ, bọn trẻ không cần phải vất vả chỉ để chứng minh tài năng.
Hoắc Diên Xuyên trầm ngâm rồi nói: "Thời Việt có tài năng, nhưng chúng ta cứ để con tự do phát triển. Chỉ cần con vui là được."
Khương Ngư gật đầu đồng ý: "Anh nói đúng."
Hoắc Diên Xuyên vòng tay ôm lấy Khương Ngư, không kìm được mà hôn nhẹ lên trán cô.
Chẳng ngờ, cảnh này lại bị Thanh Ý nhìn thấy.
Cô nhóc lập tức hét lên: "Cha lại hôn mẹ nữa rồi!"
Khương Ngư thoáng đỏ mặt vì lúng túng, nhưng Hoắc Diên Xuyên vẫn điềm nhiên như không có chuyện gì xảy ra. Anh thản nhiên gọi con gái vào phòng, nghiêm túc nói:
"Sau này không được trốn ở cửa nhìn lén nữa."
Thanh Ý chớp mắt rồi cãi lại ngay: "Con không nhìn lén! Con nhìn quang minh chính đại mà! Là do cha mẹ không để ý đến con thôi."
Khương Ngư nhìn con gái, vừa buồn cười vừa bất lực, liền giơ tay nhéo nhẹ đôi má bầu bĩnh của cô bé.
Bỗng, Thanh Ý chớp mắt tò mò hỏi: "Mẹ ơi, sao
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-quan-hon-co-vo-nho-cua-thu-truong-trong-sinh-roi/1350858/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.