Ninh Dương và Tiêu Xuân Vũ sau khi kết hôn liền phân ra ngoài ở, lúc này trở về, người trong khu nhà vểnh tai nghe động tĩnh.
“Em gái, đây là làm sao vậy?" Ninh Dương vừa nhìn thấy Ninh Kiều, lực chú ý liền rơi vào bùn trên làn váy của cô, vội vàng bước nhanh về phía trước.
Thím Lưu nhiệt tình, đem chân tướng vừa rồi nói một lần.
Mặt Ninh Dương đen lại.
“Bộ quần áo này là hàng ở Thượng Hải, toàn bộ cửa hàng bách hóa chỉ có một bộ, ngày thường em còn không nỡ mặc..."
“Không sao, lát nữa em giặt đi là được rồi." Ninh Kiều cười nhẹ nhàng, nói xong gọi Tiêu Xuân Vũ một tiếng,"Chị dâu.”
Mặt của Tiêu Xuân Vũ cũng đen lại.
Thím Lưu vui vẻ.
Váy liền áo quý giá như vậy, cô em chồng có, chị dâu không phải cũng muốn có sao?
Ninh Dương này, ngày thường nhìn rất thông minh, thời khắc mấu chốt sao lại không có ánh mắt như vậy.
Nếu Tiêu Xuân Vũ nhất định phải dây dưa đến cùng, phỏng chừng phải trách cha mẹ chồng thiên vị, đến lúc đó nhà họ Ninh cũng không yên tĩnh.
Này không, đều đã xụ mặt rồi!
“Giặt cái gì mà giặt?" Tiêu Xuân Vũ tức giận nói.
Ninh Kiều chớp chớp mắt, nhìn anh trai một cái, tiến lên khoác lấy khuỷu tay chị dâu.
Thím Lưu cũng phải tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Ôi, cô gái nhỏ này sao không có ánh mắt vậy!
Cánh tay của Tiêu Xuân Vũ bị kéo lại, sắc mặt vẫn khó coi: "Em giặt cái gì mà giặt? Đã vào mùa thu rồi, nước giếng lạnh.”
Nụ cười trên khóe miệng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2698724/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.