Thế thì cũng có nghĩa là, đây là đêm cuối cùng Thường Phương Trạch được ở cạnh con gái mình.
“Mẹ.
” Ninh Kiều nhẹ giọng nói, “Tối hôm nay mẹ ngủ cùng con có được không?”
Thường Phương Trạch xoa xoa mái tóc cô: “Được.
”
Đêm nay, hai mẹ con nói mãi không hết lời.
Ban đêm của mùa thu có một chút lạnh lẽo, ngọn cây ngoài cửa sổ bị gió thổi đến đong đưa kẽo kẹt.
Sáng mai, Ninh Kiều đã phải đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
Mấy ngày trước, cả tưởng tượng về hôn nhân cô đều cảm thấy hư vô mờ mịt, không tưởng tượng ra.
Mà hiện tại sau khi chân chính gặp được Giang Hành, gia đình nhỏ trong tương lai cũng coi như có hình thức ban đầu.
“Kiều Kiều, con đã quen là em gái, chờ đến lúc đó trở thành chị dâu của người khác, vừa mới bắt đầu có thể có chút không quen.
”
Theo ý của ông cụ Giang, Giang Hành cái gì cũng tốt, chỉ là có mấy đứa em trai em gái, lo lắng nhà họ Ninh sẽ để ý.
Thường Phương Trạch thì thật ra cho rằng không sao cả, hai đứa em trai đều đã 13-14 tuổi, em gái thì có lẽ là nhỏ tuổi hơn một chút, nhưng cũng gần mười tuổi.
Đều không phải trẻ con ba bốn tuổi, đi học, sinh hoạt đều có thể tự gánh vác, vấn đề không lớn.
Ninh Kiều biết việc này, nhẹ nhàng hỏi: “Bọn họ có ngoan không?”
“Hẳn là hiểu chuyện.
” Thường Phương Trạch nói.
———————————
Lúc này trong khu người nhà của quân khu Thanh An, ba đứa trẻ nghịch ngợm đã chơi đùa đến mệt mỏi,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/thap-nien-tieu-my-nhan-ngot-ngao-va-mem-mai-cua-dai-lao-song-tren-dao/2698763/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.